Sau chia tay, cuộc sống của mỗi người đều rẽ sang một hướng khác, không còn tồn tại hình ảnh của nhau trong từng lớp thời gian mỗi ngày. Cả anh và em, đều đã từng rất buồn, rất hụt hẫng, rất đau. Cả anh và em đều đã từng nghĩ sẽ không thể vượt qua khoảng trống hơ hoác khi quyết định rời xa nhau. Vậy mà cũng lâu rồi, cũng đã liền dần vết sẹo yêu đương, liền dần những tổn thương theo năm tháng.
Chia tay, đồng nghĩa với việc không liên lạc, không gặp nhau. Chẳng ai còn biết đến cuộc sống của người còn lại, chẳng biết em vui hay buồn phiền, có mệt nhoài ngồi nhìn cốc cà phê đã lạnh sau một ngày bận rộn.
Vài lần anh nhớ em, nhưng cũng chỉ là nỗi nhớ cho những vu vơ hanh hao giữa năm tháng chênh vênh, giữa năm tháng bộn bề lo toan, suy tính. Anh muốn được gặp lại em, gặp lại không phải để mong mỏi được cầm đôi bàn tay ấm ngày nào, cũng chẳng dám ôm một trái tim đã là của chàng trai khác. Giữa dài rộng tháng năm, biết là khó, là chẳng thể mà sao anh vẫn muốn được yên tâm về một người con gái, muốn biết rằng bây giờ em thực sự đang hạnh phúc.
Quán vắng cà phê chiều nay nhạc buồn như bầu trời ngoài khung cửa. Anh vẫn nhớ em thích capuchino, vẫn chẳng quên vị chocolate đắng, và sau cái vị đăng đắng kia vẫn đọng lại chút ngọt ngào để khiến chính mình biết nâng niu.
Có phải tình yêu của chúng mình giống như thế mà chẳng ai nhận ra hạnh phúc thực sự mỏng manh đến dường nào.
Thời gian vô hình làm mọi thứ xa vời tầm với, xa vời cả những tháng ngày nông nổi yêu đương.
Nơi quán quen vắng tiếng cười trong trẻo của em năm nào, giờ cũng dần trở nên lặng lẽ, lặng lẽ như những ngày anh lang thang tìm lại chút bình yên cho chính mình.
Anh chỉ muốn gặp lại em một lần cuối để nghe em kể chuyện. Em kể gì cũng được, về chàng trai đang bên em, về ước mơ ấp ủ bấy lâu đã thành hiện thực, hay đơn giản chỉ là nói về những cuộn len sắc màu cho một chiếc khăn ấm. Gặp lại rồi, anh có thể tạm biệt nỗi nhớ em và hiểu rằng em đã tìm được hạnh phúc của chính mình.
Chúng ta gặp nhau lần cuối có được không?
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét