Em đã từng nghĩ những đêm mưa khi vừa chia tay người cũ là những đêm buồn nhất, khi tiếng mưa trộn với tiếng ký ức xào xạc chà xát lại những ngày chưa lãng quên.
Nhưng đêm nay, khi nằm giữa tiếng đồng hồ nhích từng phút, ôm một trái tim phẳng lặng và bình thản với mọi thứ, em lại thấy buồn vì lâu quá rồi chẳng khóc vì yêu ai.
Và rồi em nghĩ yêu một người mà không được đáp lại, thương một người nhưng cũng tới lúc phải chối bỏ, phủ nhận lẫn nhau đã là thứ đau lòng không chịu nổi hay chưa? Hay thực tâm, lòng chẳng ai làm đau, tim chẳng ai bỏ nhớ, não chẳng ai dằn vặt, mới là nỗi chật vật – cô đơn, còn vật vã hơn cả thứ đau lòng trên kia?
Chia tay vốn chẳng bao giờ vui, ít nhất là với một người, trong một khoảng thời gian bất kể ngắn hay dài, bước những đoạn đường dù chông chênh hay thực sự qụy ngã, cộng thêm cõi lòng rách toác hay chằng chịt những vết chắp vá nhập nhằng. Nhưng liệu nó có phải là thứ khá khẩm hơn cảm giác cô đơn triền miên, dai dẳng giữa những ngày nhàn nhạt trôi qua chỉ có mỗi em và cuộc đời dài rộng. Không có ai để dựa dẫm, không có người để sớm tối ngóng đợi một mẩu tin, không có ai là của riêng mình…
Ai đó nói cái giá của hạnh phúc là ràng buộc, còn cái giá của tự do là cô đơn. Em không thuộc tuýp người quá thần thánh vào tình yêu nhưng những khoảng trời không - thể - yêu - ai quả thực lớn quá. Lớn đến nỗi mà em chợt nghĩ, thà thi thoảng để mắt ướt nước về những xúc cảm đơn giản, ngây ngô, có lẽ sẽ tốt hơn khi trái tim ráo hoảnh, đã cố lắm nhưng chẳng thể mở lòng.
Trái tim mỗi người có lẽ cũng giống những viên pin. Dùng qua tháng qua năm sẽ có ngày cạn sạch. Có thứ pin sạc được, nhưng cũng có thứ pin buộc lòng bỏ hẳn. Thứ sạc được, dăm ba lần rồi cũng sẽ chai. Chẳng gì nguyên vẹn, chẳng gì như những ngày xưa.
Tình yêu muôn đời vẫn thế, vẫn cứ đi và đến. Con người thì muôn đời vẫn thế, thèm yêu nhưng sợ chia biệt, qua bao chia biệt rồi lại chỉ muốn được lần nữa lại yêu.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét