Đó là những ngày bỗng dưng tâm trạng chùng chình ùa tới. Mắt môi tự giác biết buồn, trái tim tự giác biết mệt, và tay chân chẳng còn cảm giác muốn đi.
Tuổi trẻ chúng ta bây giờ thiếu sót nhiều quá!
Chẳng biết đã tiêu pha bao nhiêu thời gian thanh xuân, chỉ biết rằng luôn có cảm giác hối hận rằng mình chưa chơi đủ. Những khoảng thời gian mệt nhoài bên bàn làm việc, bên những cái ôm hững hờ quanh cơ thể. Sự đơn độc cứ tăng lên, và cảm giác muốn từ bỏ cứ lớn dần theo.
Chúng ta bỗng dưng thoảng thốt với những câu hỏi, tại sao chúng ta phải cố gắng, chúng ta cố gắng vì điều gì? Tại sao chúng ta phải đổ hết thời gian cho những mục tiêu, dằn vặt nó, dày vò nó bởi những đắn đo, bất an thường ngày mà không cho nó tận hưởng đúng nghĩa tuổi thanh xuân.
Thế là có những tháng ngày chỉ muốn rong chơi.
Chỉ muốn lang thang trên những cung đường dài và rộng, đi đến những nơi bớt náo nhiệt để nghe mùi không khí đặc quánh vây quanh người, im lặng nghe tiếng thở dài và mừng đến rớt nước mắt khi gặp lại cố nhân.
Có những tháng ngày như thế, có những tháng ngày chỉ muốn rong chơi.
Nghĩa là chẳng còn thiết tha những điều lâu nay vẫn đeo đuổi, hay vì quá mệt mỏi đến nỗi chỉ muốn buông. Nghĩa là tâm cứ lặng im còn chân từ chối nghe theo lý trí. Chỉ muốn tìm được dũng khí để trốn chạy, chỉ muốn tìm được dũng khí để bước qua mọi thứ cồng kềnh như gánh nặng, trách nhiệm có thể vứt sau lưng mà chạy, mà bay, mà thoát khỏi vòng vây của những tâm sự thường tình.
Giá như cuộc sống có thể dễ thở hơn, đối với người trẻ chúng tôi.
Giá như đừng bắt chúng tôi giam hãm tuổi trẻ của mình, tiêu pha thanh xuân vào những thứ vô lý như cuộc sống và công việc, giá như ai cũng thể sống một cuộc sống tùy ý theo sở thích, cô đơn theo sở nguyện và kể cả có chết đi sẽ không hối tiếc?
Chúng tôi bây giờ chẳng khác nào những đứa trẻ bị cưỡng ép phải lớn lên.
Bỏ qua giai đoạn bỡ ngỡ để kịp bình thản, chưa chuẩn bị tâm lý đã phải đối diện với đấu tranh sinh tồn, những khốc liệt mà cuộc sống xung quanh đem tới tàn nhẫn biết bao nhiêu.
Có những tháng ngày chỉ muốn rong chơi…
Muốn tới những nơi chưa từng tới, hay đơn giản chỉ là quanh quẩn cho hết ngày hết tháng, miễn là không cần phải suy tính, miễn là run rủi cho sự cô đơn…
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét