Chúng ta đã đi cùng nhau một đoạn đường đủ dài để xâu chuỗi thành miền ký ức đẹp, đủ sâu để em biết trái tim một người từng dành trọn cho em. Chúng ta đã cùng nhau nếm đủ vị của tình yêu mà khi ngoái đầu nhìn lại tưởng chừng nó vừa mới tan ra đầu môi cay đắng và ngọt ngào trộn lẫn.
Chúng ta gặp nhau, yêu nhau, ghét nhau, xa nhau âu cũng là duyên phận nhưng bỗng một mai thức dậy trở mình thấy lạnh, tim trống hoác, chữ duyên trôi tuột về đâu cạn mất rồi thì có lẽ đã đến lúc tình nhạt phai.
Chẳng phải ai cũng đủ tinh tế để nhận ra chữ duyên chẳng còn như thuở ban đầu yêu nữa nên cứ cố bám lấy nhau, cố chấp yêu nhau không buông bỏ.
Ta biết, người biết có những điều trôi qua không bao giờ trở lại, nhất là chuyện tình yêu nó càng khó khăn hơn, gượng ép sao đành. Lúc đó cố chấp bên nhau giống như chân xỏ vào một đôi giày không đúng cỡ nhưng vẫn cứ cố đi, chân đau rát vẫn không kêu ca. Là vậy đó, những kẻ cố chấp luôn có sức chịu đựng đến phi thường, là vì cố chấp nên bất chấp hết.
Cố chấp yêu giống như đi trên một con đường hoa cỏ may mọc kín lối, đi vào sẽ bị găm đầy vào quần nhưng vẫn cứ đi. Để khi từng đám cỏ bé tý xíu ghim chặt vào quần rồi mới ngồi gỡ rối. Chuyện tình mình không còn như lúc xưa nữa, kỉ niệm đủ nhiều để không quên nhau nhưng yêu thương đủ nhạt thì buông tay là cách tốt nhất để người kia đi tìm hạnh phúc.
Những năm tháng hạnh phúc từng có bên nhau thực sự rất đẹp nhưng đó đều là chuyện hôm qua, còn hôm nay bàn tay ai đã nắm hờ sắp buông, bàn tay kia hối hả níu lại. Nắm lấy tay nhau trong giằng xé và thương tổn.
Thực ra chẳng phải người này làm gì có lỗi với người kia nên tình mới nhạt. Bởi vốn dĩ có những chuyện tình bỗng nhiên dừng lại thế thôi. Không lý do. Dừng lại không phải để làm nhau đau, chỉ là dừng lại đúng lúc để cả hai có thể tìm một nửa trọn vẹn hơn.
Có những nỗi buồn ẩn sau đôi mắt, lặng lẽ thở dài và câm lặng nhìn dòng đời hối hả trôi qua, nhìn một cuộc tình cạn duyên hết nợ đang xa mà chẳng thể buông bỏ.
Là vì điều gì mà cả hai còn cố chấp yêu nhau như vậy, mà chẳng phải là yêu nữa, là cố chấp bên nhau thôi. Hai kẻ lặng lẽ bước đi bên cạnh nhau khi trong lòng tình đã nhạt đi lúc nào không hay…
Là vì tình đậm sâu hay vì thời gian yêu nhau quá lâu không thể dứt bỏ. Vì người kia đã từng là điều quan trọng nhất đối với người này. Và cũng là vì chưa chấp nhận được việc mai này sẽ không ở cạnh nhau nữa, hụt hẫng và cô đơn chưa biết vin vào ai.
Một chiều mùa đông gió thốc vào mặt, tách café cạn khô dưới đáy cốc, tình nguội lạnh từ bao giờ. Có lẽ đã đến lúc không thể giữ lấy nhau được nữa, đến lúc đường hai ngả người thương thành lạ. Bên nhau là thói quen thì đừng cố chấp giữ lấy một mối quan hệ đang rạn nứt từng ngày nữa.
Cố chấp yêu nhau, cả hai sẽ có những ngày chẳng thanh thản, bộn bề nhớ thương nhau cho hết nghĩa vụ, cho trọn vẹn một tình yêu từng có. Hà cớ gì dây chun sắp đứt rồi còn cố buộc chặt vào làm gì. Rồi cũng đến lúc khi không còn yêu nữa thì khép lại một quãng đời đã đi bên cạnh nhau để bước tiếp.
Duyên cạn rồi, để tình đi nhé, đừng cố chấp yêu nhau nữa được không?
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét