Đêm, anh nghe nỗi cô đơn trở mình nơi góc phố. Anh nghe tình yêu tự vỡ trong từng khoảnh khắc nhớ thương. Mọi thứ dần đi đến hồi kết, và lòng người chật chội thứ cảm xúc hẫng hụt, nửa buông nửa giữ như một sự phân vân.
Em à, nếu không còn yêu anh nữa thì hãy để anh đi...
Tình cảm, không dứt khoát sẽ càng khiến vết thương lòng lan mãi, lan mãi về sau. Kỷ niệm càng đau thì càng khó lòng quên nổi. Em để anh đi nhé, đừng giữ chỉ vì thương hại anh.
Anh biết bây giờ cả hai chẳng ai vui vẻ, chẳng ai thoải mái trong câu chuyện đang đến hồi kết thúc. Có vẻ vị cà phê hôm nay đắng ngắt. Có vẻ đôi mắt em nhuốm đêm mà u sầu với miền ký ức đã cũ. Em càng nuối tiếc, càng nhớ nhung, càng ân hận thì anh càng khó lòng bước đi.
Đừng dằn vặt bản thân nữa em à. Con người ai cũng có lỗi lầm, ai cũng có những lần tuột rơi hạnh phúc. Chúng ta bên nhau như thế đủ dài, nhưng tình cảm không đủ sâu để níu giữ lại tất cả. Tình yêu không ai đúng ai sai, vì đơn giản nó là khúc nhạc có nốt trầm nốt thăng, là bức tranh có đủ mảng màu sáng tối. Lỗi lầm thuộc về anh hay em không phải là điều quan trọng. Điều quan trọng là chúng ta đã yêu nhau bằng cả con tim của mình, dẫu rằng tình yêu ấy không thể đưa chúng ta cùng nhau đi nốt những đoạn đường còn lại, vượt qua nốt những khó khăn trong tương lai.
Để anh đi, em sẽ đau lắm, đúng không? Nỗi đau này thà chỉ trong phút chốc tức thời, còn hơn kéo dài mãi mà cản ngăn cả hai chúng ta đến với hạnh phúc.
Để anh đi, em sẽ bình yên hơn với những dự định của mình, sẽ thực sự được bên cạnh người mà em đã dành trọn tình cảm.
Để anh đi, và chúng ta sẽ không còn trách móc nhau mỗi đêm dài đến ngạt thở, sẽ không còn mệt mỏi bởi tổn thương đang lớn dần.
Để anh đi, và anh muốn thời gian có thể chữa lành tất cả chứ không phải cắt sâu dần vào từng lớp ký ức bấy lâu nay chúng ta gìn giữ.
Hãy để anh đi, như một cách kết thúc. Em càng cố níu kéo, cả hai sẽ càng khổ tâm hơn. Em càng cố ràng buộc, cả hai sẽ dễ dàng đánh mất những yêu thương tuổi trẻ. Anh muốn chúng ta nhớ về nhau như một khoảng thời gian đẹp đẽ của đời người chứ không phải như hai kẻ ôm vết thương lòng không khỏi. Cũng như những con đường, đã cắt con đường này sẽ cắt những con đường khác, chúng ta hợp – tan để rồi đi tìm cho mình hạnh phúc khác vẹn tròn hơn, viên mãn hơn.
Hãy để anh đi, dẫu sau này gặp lại, chúng ta sẽ lại cười với nhau như ngày đầu mới quen, em nhé...
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét