Góc trái tim Trái tim có nắng Yêu anh, em muốn là chính mình thôi!

18:16 |
Nếu anh là chàng gió, em sẽ là gì đây? Người ta ví những chàng trai đào hoa, lãng tử, nay yêu cô này nhưng mai có thể yêu cô khác là gió. Vì gió vô định, gió không biết chung tình, gió có cảm xúc mãnh liệt nhưng cũng vội tan nhanh. Nhưng, em biết nơi gió dừng chân là nơi có nắng, vì nắng sẽ hòa với gió, khiến gió thôi vội vã đuổi theo dòng thời gian. Vậy, em sẽ là nắng nhé chàng gió của em.

Nếu anh là chàng hoàng tử ngày xưa, em có nên là công chúa? Sự thật thì hoàng tử cưỡi ngựa trắng đi tìm kiếm thành công chứ không phải tìm một nàng công chúa để cưới làm vợ. Chỉ là trên đường đi, chàng vô tình gặp nàng, có thể là cứu nàng thoát khỏi nguy hiểm, hoặc lập chiến công nên được vua ban hôn. Em không muốn chuyện tình của chúng ta như một sự ban ơn, như sự cố tình chấp nhận... vậy nên em sẽ từ chối làm nàng công chúa xinh đẹp, mà em sẽ là con ngựa trắng theo chàng đi khắp nơi, ở bên chàng như là định mệnh.

Yêu anh, em muốn là chính mình thôi! 1

Nếu anh là một hotboy, em có nên bon chen phong mình thành hot girl? Hot boy thường lạnh lùng cả vẻ đẹp bên ngoài lẫn tâm hồn bên trong nên mới cuốn hút. Hot boy thì ít cười, nhưng đã cười thì sẽ đốn đổ trái tim của nhiều cô gái. Hot boy dĩ nhiên không phải là chàng-trai-nóng, nhưng lại có thể gây bỏng tim nếu ai lỡ yêu phải hot boy. Vậy tại sao em lại phải trở thành hot girl để rồi hai đứa nóng đốt cháy nhau anh nhỉ? Em sẽ chỉ là cô gái bình thường, để chàng hot boy là anh sưởi ấm trái tim em, để em làm tan bớt cái lạnh bên trong anh mà không có bất cứ cô nàng hot girl nào làm được. Đơn giản vì giữa chúng ta tồn tại một thứ gọi là tình yêu.

Nếu anh là đại gia, em không đủ tiêu chuẩn làm chân dài của anh rồi, vì chiều cao ba mét bẻ đôi cộng 5cm như em chỉ xứng với danh hiệu chân ngắn. Vậy anh có muốn trở thành đại gia đầu hói, bụng bự của một cô nàng chân dài nào đó không? Dĩ nhiên, nếu anh muốn thế thì anh sẽ mất một cô nàng chân ngắn đáng yêu là em.
Nếu anh chẳng là gió, chẳng là hoàng tử, hot boy hay đại gia, em sẽ là gì? 

Em vẫn là em thôi, là người yêu anh và cũng được anh yêu. Nhưng đôi khi em vẫn phải đặt câu “Nếu anh là... thì em là...” để biết chúng ta đang tồn tại vì nhau, vì tình yêu chúng ta dành cho nhau luôn đều đặn như cặp từ “Nếu... thì...”

Nếu anh đọc được những dòng này, thì có nghĩa là em đang rất yêu anh! 
Source : kenh14[dot]vn
Read more…

Góc trái tim Anh sẽ yêu em chứ?

05:15 |
Em cứ tự lẩm nhẩm hỏi mình một câu, mà đáng lý ra nên dành để hỏi anh. Bởi em muốn nghe câu trả lời từ anh, chính anh, và tận sâu thẳm trong tim anh thứ tình cảm anh dành cho em, chứ không phải là những lời bao biện hay mơ viễn hằng ngày em vẫn tự trả lời mình.

"Anh sẽ yêu em chứ?"

Nhưng tất nhiên, em không đủ nhiều can đảm. Hay nói cách khác, em sợ đối diện với câu trả lời mà mình sẽ đón nhận được. 

Chắc là anh không biết, lúc anh nói không yêu em là lúc anh vô tình và tàn nhẫn đến độ nào. Cũng chắc là anh không biết, khi ấy tim em nát vụn, rồi từng mảnh vỡ cứ tự nhiên cứa vào tay em bật máu, khiến em bật khóc.

Anh sẽ yêu em chứ? 1

Em giữ sự im lặng cho chuyện tình cảm chúng mình, giống như cố giữ lấy sự tôn nghiêm mà em đang có. Vốn dĩ, vì yêu anh, sự tôn nghiêm ấy nghiêng ngả vài phần. Em chấp nhận, hoàn toàn chấp nhận để có thể yêu và được yêu. Em không tính toán, không so đo, không nói về thiệt hơn gì cả. Chỉ cần biết, em yêu anh, vậy thôi!

Nhưng rồi em lại là người đón nhận về những nỗi đau, thi thoảng chúng vẫn kéo về hành hạ tâm trí kẻ đang yêu - là em, lúc nửa đêm. Bởi vì em cũng chỉ là một đứa con gái yếu lòng, luôn luôn trở nên yếu lòng trước người mà mình thương. Cho nên dù em cố tỏ ra mạnh mẽ, cố tỏ ra mình vẫn ổn, thì tất cả cũng chỉ tự tạo một lớp hoàn hảo khác trưng ra giữa cuộc sống này mà thôi. 

Anh có biết, nhớ một người không thuộc về mình là nỗi nhớ tội nghiệp đến nhường nào không?

Anh có biết, yêu một người không yêu mình là thứ tình yêu đau khổ và dằn vặt đến nhường nào không?

... Mà, em quên mất. Anh tất nhiên không biết. Anh không biết, bởi vì anh không yêu em!
Source : kenh14[dot]vn
Read more…

Góc trái tim Love Story Nếu em khóc, anh có còn tìm em?

16:14 |
Chuyển mùa

Nắng vàng dường như trở nên tinh khiết hơn, từng con gió mải miết rượt đuổi nhau rồi len sâu vào những tán cây cao. Chiều tà, những hạt nắng bị bẻ cong, gãy vụn rơi xuống con đường phía trước mặt. Hạ An đi bộ một mình trong ngôi trường đại học từng rất quen thuộc, tiếng giày lạo xạo trên đám lá khô dưới chân. Cô cúi đầu, men theo con đường lát những ô gạch vuông sẫm màu dẫn đến sân bóng rổ. Đây là thói quen từ ngày xưa, đi đường một mình thấy chán nên cô thường tìm một vật chiếu góc theo đường thẳng để đi theo.

Vì cô quá tập trung nhìn xuống chân mà mấy lần suýt nữa thì bị bóng đập vào đầu. Có lẽ vì cô quá mải miết đi, quá chăm chú mà một lần khi vừa kịp nghe tiếng quát to từ một giọng nam trầm cất lên giữa không trung, hai từ “cẩn thận” vừa bật ra, cô vừa định quay đầu lại nhìn xem là ai thì một quả bóng màu cam đã bay tới đập trúng đầu cô. Cô ngồi thụp xuống, lấy tay ôm đầu, xoa xoa chỗ trán vừa bị đập trúng. Một đôi giày bóng rổ màu đỏ xuất hiện trước mặt, cô ngẩng đầu.

Ánh dương lúc chiều tà đổ dài trên bóng lưng người ấy, mồ hôi chảy từng giọt, từng giọt trên làn da rám nắng, hàng mi đậm cong vút và đôi mắt đen khẽ nheo lại vì chói nắng chăm chú nhìn cô. Khoảnh khắc ấy dường như cô quên cả đau. Là định mệnh ghim chặt vào tim An, mãi không quên được. Và cũng định mệnh giữ chặt hình ảnh người ấy trong tâm trí, cố chấp không chịu ra. Có biết bao nhiêu người nhìn thấy cô bị như thế nhưng lại chỉ có mình anh tiến lại, là bởi vì trông cô quá đáng thương chăng? Hay bởi vì lúc đó người ấy đã biết cô gái bé nhỏ này sẽ là người anh muốn che chở suốt cả cuộc đời này.

Rồi chẳng để An kịp trả lời, người ấy đỡ cô lên hàng ghế chờ, lôi trong cặp miếng cao dán, thổi phù phù vào vết thương trên trán cô rồi dán nó vào, động tác vô cùng thuần thục, vừa làm vừa không quên nhắc nhở: “Lần sau đừng đi gần sân bóng, cũng đừng có để đầu óc trên mây nữa nhé! Coi như hôm nay em may.” Anh cười, khóe môi mỏng cong lên, nụ cười ấy trở đi trở lại trong giấc mơ của An không biết bao nhiêu lần, là thứ thuốc giảm đau mỗi khi kỉ niệm cũ dội về ghì chặt lấy tim. An đi về phía dãy hành lang, leo lên thư viện ở tầng 3. Ánh nắng vàng dịu chiếu qua ô cửa kính, nhìn rõ cả những hạt bụi lơ lửng trong không gian. An gục đầu xuống bàn, nhắm mắt, tự dưng thấy cay cay. Xung quanh chỉ có một vài sinh viên nước khác đang chăm chú lật giở trang sách…

Nếu em khóc, anh có còn tìm em? 1
1. Chuyện cũ…

Hạ An không biết rõ bằng cách nào mình quen được Đăng Huy – chàng trai trên sân bóng rổ ngày nào, rồi trở thành bạn gái của anh. Khoảng thời gian trước khi quen biết, người ta thường thấy cô nàng Hạ An bất kể lúc nào cũng lẽo đẽo theo sau chàng trai có thân người cao lớn mà mè nheo, nhõng nhẽo. Chàng trai ấy thường xuyên vò đầu bứt tóc rồi cốc đầu cô gái nhỏ. Nhưng chỉ cần cô ấy xịu mặt xuống, chàng trai sẽ kéo giãn đôi lông mày đang nhíu chặt mà mỉm cười ấm áp. Anh khó chịu, cô cứ cố chấp ở bên. Anh thờ ơ nhưng không ngăn cô ở bên cạnh mình. Cứ thế mà dần thành quen thuộc cho đến một lần anh thực sự chấp nhận cô.

Hôm ấy là một ngày mưa lớn, cô trốn trong thư viện khóc rấm rứt vì bà nội – người cô yêu quý nhất qua đời. Ngày hôm ấy, Đăng Huy không thấy cô gái nhỏ lẽo đẽo đi sau lưng mình thì bỗng nhiên có cảm giác mất mát, hụt hẫng. Hỏi người bạn cùng lớp với cô, anh vội vàng bỏ dở trận đấu bóng chạy đi tìm. Cho đến lúc anh tìm được trong một góc khuất của thư viện, cô đã gục đầu vào hai đầu gối ngủ ngon lành, vệt nước mắt còn chưa kịp khô đọng lại trên khóe mi. Anh xót xa nghĩ hóa ra cô gái lạc quan mà anh vẫn thấy lại có lúc mong manh và yếu đuối đến thế! Anh im lặng ngồi xuống ôm cô vào lòng nhẹ nhàng thì thầm: “Sau này mỗi lần em khóc, anh sẽ đi tìm em.” Cô lơ mơ cố mở đôi mắt sưng đỏ, ngước mắt nhìn anh.

Ngày hôm ấy cô mất đi một người cô yêu quý nhưng đổi lại cô đã có được câu nói chân thành nhất từ người con trai mà cô yêu. Quãng thời gian có anh bên cạnh có lẽ là quãng thời gian đẹp đẽ nhất trong cuộc đời 21 năm của An. Thời gian ấy ngoài Đăng Huy, Hạ An còn có một cô bạn thân, học cùng lớp đại học. Thiên Ngân là một cô gái rất xinh đẹp, sang đây định cư cùng gia đình khi mới 7 tuổi. Lần đầu gặp An đã bị ấn tượng bởi nụ cười với chiếc răng khểnh duyên dáng của Thiên Ngân.

Bắt đầu là chuyện bài vở trên lớp, những cuộc trò chuyện vu vơ, những lần giúp đỡ nhau vài chuyện nhỏ nhặt khiến hai cô gái xích lại gần nhau hơn. An cảm thấy mình thật may mắn, cô cùng lúc có được mọi thứ: bạn bè & tình yêu. Lúc ấy cô tưởng như mình chỉ cần có thế là đủ rồi. Thế nhưng cuộc sống nếu là một giấc mơ đẹp nhiều màu sắc thì màu đen chính là màu u buồn nhất, làm giấc mơ đẹp ấy trong chốc lát vỡ tan.

Ngày tuyết rơi phủ kín những con đường, cả thành phố chìm trong tuyết, từng chiếc ô tô bị kẹt cứng lại trên đường. Thời tiết nhuốm màu ảm đạm, An xỏ chân vào đôi dép đi trong nhà, với tay lấy khăn quàng kín cổ nhẹ nhàng bước vào căn bếp nhỏ. Cô lấy túi bột từ trong tủ, bắt đầu làm bánh. Ngoài trời từng cụm tuyết ken dày, không khí loãng đầy hơi nước nhưng An vẫn mải miết làm mặc cho đôi bàn tay ửng đỏ vì lạnh giá. Ngày mai là sinh nhật Đăng Huy, An dự tính tối nay sẽ cùng anh thức đón sinh nhật nên cô làm một mẻ cupcake để tặng anh. Trên bàn bếp đầy vụn chocolate An không cẩn thận làm rơi, những túi kem nhiều màu bày la liệt. An vừa làm vừa khe khẽ hát, những giai điệu trong trẻo của “A little love” vang lên đều đều:

“Greatness as you / Smallest as me
You show me what is deep as sea
A little love, little kiss
A litlle hug, little gift
All of little something / These are our memories”

An đổ bánh ra khay rồi cho từng chiếc vào lò, bấm giờ và ngồi đợi, An nhẩm tính tối nay anh có nhà, cô sẽ đến tìm anh và anh sẽ bất ngờ vì món quà không hẹn trước. Sau đó cô sẽ gọi cho Thiên Ngân để cùng đi ăn cái gì đấy đón sinh nhật anh luôn. Nhắc đến Thiên Ngân mới nhớ, thái độ của cô ấy dạo gần đây hơi lạ, dường như đã có một sự thay đổi lớn trong cuộc sống của cô ấy. An không rõ lý do vì sao nhưng Ngân không còn thường xuyên cùng cô đến giảng đường hay lên thư viện tự học nữa. Có chút buồn nhưng An vội gạt đi suy nghĩ vừa nhen lên trong đầu, tự an ủi mình rằng chắc tại Ngân bận rộn quá. 

An tập trung phủ kem lên bề mặt bánh, cẩn thận rắc vụn chocolate lên trên, môi không ngăn được nở nụ cười hạnh phúc. Niềm vui của một cô gái nhiều khi chỉ đơn giản là làm một món bánh cho người mình yêu, hạnh phúc thực sự có được là khi cảm nhận lòng chân thành của người làm ra nó chứ không phải chỉ đơn thuần là vị ngọt thơm mà bánh đem lại.

7h tối, tuyết vẫn còn rơi nhiều, phủ kín cả những cây to trước cửa nhà. Gọi mãi cho Thiên Ngân không được, An cầm theo chiếc hộp đựng cupcake, một mình lững thững đi bộ ra ga tàu điện ngầm. Chính lúc Hạ An đứng trước cửa nhà anh cũng chính là lúc giấc mơ đẹp của cô bắt đầu vỡ tan, những mảnh vụn kí ức găm chặt lấy tim nhức nhối, những vết nứt cứ thế toạc ra, đầy máu. Đất trời dường như sụp xuống, nước mắt của An lặng lẽ rơi xuống vùng tuyết trắng xóa dưới chân. Nép mình sát vào tường, An cắn chặt môi để tiếng nấc nghẹn không bật ra, 10 đầu móng tay bấm sâu vào da thịt đau nhói.

Khoảnh khắc nhìn thấy đôi môi của Thiên Ngân áp chặt vào bờ môi Đăng Huy, trái tim Hạ An như chết đi một nửa. Cảm giác nhói buốt nơi lồng ngực khiến cô đau đến mức không thở nổi. Trước khi xoay người bước đi cô còn kịp nhìn thấy ánh mắt hoảng hốt của Thiên Ngân và cả ánh mắt đầy phức tạp của Đăng Huy. An không đủ can đảm quay đầu nhìn, cô cứ chạy miết cho đến khi hai chân tê cứng, An mệt mỏi ngồi bệt xuống lớp tuyết dày, nước mắt thi nhau rơi xuống, cô khóc như thể trút hết nỗi đau thắt tim đang đầy tràn tâm trí.

Lúc này mọi sự việc đều có đáp án rõ ràng, những lần úp mở của Thiên Ngân về một người con trai mà An chưa bao giờ gặp, ánh mắt cô ấy khi nhắc đến người con trai đó lúc nào cũng sáng rỡ, ánh mắt chỉ thuộc về người con gái khi yêu. Nhưng có một điều An mãi mãi không ngờ tới, người ấy lại là Đăng Huy. Bàn tay An run rẩy lần tìm chiếc điện thoại trong túi, đầu dây bên kia nhanh chóng bắt máy.

Đêm ấy An một mình ngồi trên chuyến tàu chuyển đến một thành phố khác.

“Ngày trước, mỗi lần nhớ nhà em thường hay trốn vào một chỗ nào đấy, rấm rứt khóc. Anh vẫn là người đầu tiên tìm được em, ôm em vào lòng thật chặt. Nếu bây giờ em khóc, anh có còn tìm em…”
Nếu em khóc, anh có còn tìm em? 2
2.  Gặp lại

2 năm nói ngắn không ngắn, dài không dài. Nếu nói 2 năm để quên đi một người đã từng là một phần cuộc sống của mình thì mãi mãi không đủ. Chỉ là khi mọi thứ trở lên quá quen thuộc, đến cả nỗi đau cũng trở thành thói quen thì người ta không còn tìm mọi cách làm bản thân mình tổn thương nữa. An giật mình tỉnh dậy, cô ngủ quên lúc nào chẳng hay.

Khung cảnh vẫn thế còn người nay đã khác xưa. Lúi húi đứng dậy cô bất ngờ va phải người đối diện đang đi tới. Câu “xin lỗi” vừa định nói ra đã dừng lại ngay lập tức, ánh mắt lộ rõ vẻ bất ngờ, An mím chặt môi, mười đầu ngón tay bám chặt vào mép bàn làm điểm tựa. Cô không phủ nhận bản thân mình đang run lên. Bóng dáng người trước mặt dường như rất quen thuộc. Khác với vẻ ngoài mỏng manh, yếu đuối của An người đối diện cả trong lẫn ngoài đều toát lên phong thái tự tin, ánh mắt có tia xao động nhưng chỉ một chút rồi lại trở về trạng thái bình lặng như trước. Chiếc răng khểnh duyên dáng lộ ra sau nụ cười, kèm theo một câu chào:

- Hạ An, không ngờ gặp lại cậu ở đây.

Cố kiềm chế hơi thở đang dồn dập của mình, Hạ An từ từ lấy lại bình tĩnh rồi ngẩng đầu, ánh mắt lướt qua gương mặt xinh đẹp trước mặt rồi như chẳng quan tâm, cô chuẩn bị bước đi. Ngân bất ngờ đưa tay giữ chặt cánh tay của cô lại, giọng nói vẫn vang lên đều đều bên tai:

- 2 năm, cậu vẫn thế. Cứ thích tự quyết định tất cả, hèn nhát bỏ đi mà không dám ở lại đối mặt. Cậu thì vui rồi, biến mất là xong. Chỉ những người ở lại mới phải đau khổ. An, cậu thật ích kỉ!

An quắc mắt nhìn, đôi lông mày vốn đang cụp xuống nhếch lên, ánh mắt chiếu thẳng nụ cười kia, gằn từng tiếng:

- Cậu có tư cách gì để nói tôi như thế khi mà chính… cậu, chính… cậu…

- Có đủ tư cách hay không cũng chưa đến lượt cậu phán xét. Tớ nghĩ chúng ta cần nói chuyện thẳng thắn với nhau. Tớ tin là còn nhiều chuyện cậu muốn biết, tớ đợi cậu ngoài hành lang.

Nói rồi Thiên Ngân bỏ đi, Hạ An ngồi bệt xuống sàn nhà. Cô cứ nghĩ bản thân mình mạnh mẽ lắm, cô thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh gặp lại Thiên Ngân và cho cô ta vài cái bạt tai rồi sau đó hiên ngang bước đi nữa. Thế mà mới chỉ nhìn thôi cô đã mất bình tĩnh đến thế này. An đẩy cửa thư viện bước về phía dãy hành lang, ánh nắng sẫm màu chiếu qua khung cửa sổ đổ vệt dài trên nền đất thấy rõ bóng lưng người con gái trước mặt, hơi cô độc và ánh mắt ưu tư như đang suy nghĩ điều gì xa xôi lắm! Ngân quay đầu lại nhìn An, tựa lưng vào tường cô bắt đầu kể:

- Tớ đã từng thích Huy 6 năm, như thế đã đủ nhiều hơn cậu chưa? Bắt đầu từ khi còn nhỏ tớ đã thích anh ấy rồi. Anh ấy rất lạnh lùng, rất ghét con gái khóc. Một lần khi đang chơi ở bãi đất trống gần nhà, tớ bị ngã nhưng rồi cắn răng chịu đau không khóc. Lúc tớ đang tìm cách đứng dậy Huy đã đưa tay kéo tớ lên, anh ấy hỏi tại sao tớ không khóc, tớ im lặng không nói. Rồi đột nhiên anh ấy cười xòa và nói rằng từ nay anh ấy sẽ bảo vệ tớ. Về sau ngày ngày tớ và Huy cùng nhau đến trường, cùng chơi, cùng học. Tớ cứ âm thầm thích anh ấy cho đến cuối năm cấp 2 thì nhà tớ phải chuyển đến một thành phố khác, hôm ấy tớ đã đợi trước cửa nhà anh ấy rất lâu chỉ để nói rằng tớ thích anh ấy rất nhiều. Khác với vẻ mong đợi của tớ, Huy chỉ mỉm cười xoa đầu tớ nói: “Mấy năm nữa, lớn thêm rồi, cao bằng anh rồi hãy tỏ tình với anh.”

Tớ không nói cho anh ấy biết rằng mình sắp chuyển đi. Tớ chỉ hi vọng đến khi vào đại học, tớ có thể tìm anh ấy và nói tớ thích anh ấy một lần nữa. Khi biết được ngôi trường anh ấy đang theo học tớ đã xin bố mẹ cho chuyển đến đây, ở đây tớ gặp cậu. Tính tình của cậu cực kì khác tớ thế nhưng không hiểu vì sao chúng ta lại vẫn chơi thân với nhau. Có những mối duyên rất kì lạ, kết nối người này với người khác như sự trêu đùa của số phận. Lần đầu tiên cậu giới thiệu với tớ về bạn trai của cậu tớ đã vô cùng hoảng hốt, là định mệnh mang ba người chúng ta buộc chặt lại với nhau.

Tớ đã không thể tin là Huy thích người như cậu, cậu làm những việc anh ấy không thích, cậu hay khóc, hay mè nheo nhưng anh ấy lại không có vẻ gì khó chịu, trái lại vô cùng quan tâm, chiều chuộng cậu. Tớ đã ghen tị với cậu, tớ hơn cậu tất cả nhưng Huy lại không thích tớ. Có lẽ mọi so sánh lúc trước với cả cậu và tớ đều khập khiễng, tình yêu không phải là thứ gì đấy mãi mãi nên chẳng ai đảm bảo rằng nó sẽ không thay đổi trước tác động của cuộc sống.

Tình yêu nếu chỉ yêu thôi thì chưa đủ, người ta hơn nhau ở chỗ còn phải gặp đúng thời điểm nữa. Tớ chẳng thể nào cấm Huy yêu cậu, hay cứ nghĩ rằng anh ấy là của riêng một mình tớ. Tớ đã buông bỏ, đã nghĩ rằng sau này sẽ tiếp tục làm bạn tốt của cậu, chuyện quá khứ cứ để nó trôi qua. Nhưng rồi chính cái giây phút trái tim tớ xao động lại bị cậu bắt gặp. Có thể cậu không tin nhưng nụ hôn đó là nụ hôn chấm dứt tất cả, nụ hôn của mối tình đầu đơn phương phải kết thúc. Trong chúng ta chưa biết ai yêu ai nhiều hơn nhưng tớ nghĩ nụ hôn ấy tớ xứng đáng là người có được.

Hạ An lặng người khi nghe những lời Ngân nói, ánh mắt loang loáng như có nước. Phải chăng cô đã sai, phải chăng cô đã quá ích kỷ, cứ nghĩ nỗi đau của mình mới là lớn nhất mà không để ý xem người khác cũng phải chịu tổn thương rất nhiều. Giọng Thiên Ngân vẫn đều đều:

- Đến giờ tớ vẫn nghĩ khi ấy mình không làm sai. Cậu lúc nào cũng thiếu cảm giác an toàn, lúc nào cũng lo sợ mất đi tình yêu. Một người không dám đấu tranh cho hạnh phúc của mình, gặp trở ngại đã vội buông bỏ thì chẳng bao giờ tìm được hạnh phúc đâu. Thế nên dù tớ không có được tình yêu của Đăng Huy thì tớ vẫn thắng cậu khi đã dám sống thật với cảm xúc của bản thân.

Lúc này nước mắt của An mới lặng lẽ rơi xuống, chảy qua gò má thấm vào miệng đắng chát, tay vịn vào lan can, ánh mắt cô hướng về khoảng trống sân bóng rổ trước mặt. Trong đầu cô những lời nói của Thiên Ngân cứ trở đi trở lại. Ngân có thể đối mặt còn cô chỉ biết chạy trốn, cứ một mình ôm giữ hồi ức, nắm không được mà buông cũng chẳng xong. Là vì cô không dám đối mặt với anh, không dám đối diện với cái gật đầu chấp nhận sự thật anh yêu Thiên Ngân, không tin vào tình yêu của anh, và hơn hết là vì cô sợ mình sẽ thua. Tình yêu nếu là một trò chơi thắng thua thì phải chăng cô đã thua ngay từ lúc hèn nhát bỏ đi rồi. Hai năm cứ ngỡ đã quên, hóa ra lại nhớ rất nhiều.

- Đăng Huy về Việt Nam rồi, tớ nghĩ cậu nên tìm anh ấy nếu vẫn còn tình cảm. Nhưng tớ không đảm bảo là sẽ không có một Hạ An thứ 2 xuất hiện đâu.

Nếu em khóc, anh có còn tìm em? 3

3. Nếu em khóc, anh sẽ tìm em

Sau khi tốt nghiệp tôi đã không chần chừ khi điền nguyện vọng trở về Việt Nam làm việc, bố mẹ khi biết tin đã vô cùng ủng hộ tôi. Thực sự con người ta dù có đi xa đến đâu thì vẫn muốn được trở về quê hương của mình. Tôi không phủ nhận rằng quyết định ấy cũng xuất phát từ mục đích tìm kiếm Hạ An. Tôi không biết cô ấy đi đâu, đã trở về Việt Nam hay vẫn ở lại? Chỉ là… nếu không thể ở bên cạnh người mình yêu thì tôi hi vọng có thể sống ở một nơi cô ấy đã từng lớn lên, đã từng yêu nó rất nhiều. Hạ An là một cô gái rất đơn thuần, trong mắt tôi cô gái ấy rất lạc quan, ít khi tôi thấy cô ấy buồn. Chỉ một lần vô tình gặp trên sân bóng rổ mà cô ấy cứ bám theo tôi cả ngày.

Tôi không biết mình bắt đầu chấp nhận cô ấy từ lúc nào cho đến một lần khi nhìn thấy cô ấy khóc đến lả đi trong một góc tối của thư viện, nơi mà đến những tia nắng cũng bỏ quên. Lần đầu tiên tôi thấy cô ấy thật đáng thương và thực sự dấy lên cái cảm giác muốn che chở. Hạ An rất ngốc và trẻ con, cô ấy khóc mỗi khi nhớ nhà, nhớ Việt Nam. Tôi cùng bố mẹ sang nước ngoài từ khi còn rất nhỏ nên ấn tượng về Việt Nam không đậm nét. Thế nhưng Hạ An rất hay kể về Việt Nam, về Hà Nội với mùa thu dịu dàng, về phố cổ với những con đường bé tí hin, ngoằn ngoèo, về những buổi chiều nhiều gió trên Long Biên…

Về ngôi nhà nhỏ của cô ấy lọt thỏm trong phố, về con mèo Pie mập ú…Mỗi lần nhắc đến ánh mắt cô ấy long lanh lạ thường. Tôi nghĩ chỉ cần ở bên cạnh cô nhóc ấy thôi, rồi chúng tôi sẽ cùng nắm tay nhau trở về Việt Nam. Cuối cùng, lại có quá nhiều sự việc xảy đến, bất ngờ nhất là sự xuất hiện của Thiên Ngân – cô bé hàng xóm ngày xưa. Lời nói lúc ấu thơ cứ nghĩ chỉ là lời đùa vui ai ngờ cô ấy lại giữ mãi trong lòng. Sau hôm cô ấy đến tìm gặp tôi, Hạ An cũng biến mất từ lúc đó. Mọi chuyện sau đó vẫn diễn ra bình thường như chưa hề có bất kì biến đổi nào, tôi tiếp tục hoàn thành nốt luận văn tốt nghiệp ra trường. Thế nhưng khi chìm trong không gian tĩnh mịch của buổi đêm, tôi chẳng thế nào trốn tránh bản thân mình. Tôi lại lang thang khắp tất cả những con đường chúng tôi từng đi qua. Và lại bắt đầu nhớ.  Cho đến khi trở về Việt Nam, tôi đã đi gần hết những con đường mà cô ấy đã kể. Khi yêu nhau lúc nào cũng dường như tình cờ bắt gặp, đến lúc xa nhau thì ngay cả một bóng dáng giống cô ấy tôi cũng không tìm thấy.

Nếu em khóc, anh có còn tìm em? 4

Tôi lững thững đi bộ về nhà. Và tôi không bao giờ tin vào phép màu nếu như ngay lúc ấy tôi không nhìn thấy Hạ An đang đứng trước cổng nhà mình. Vali, túi xách chất đống ngay bên cạnh. Cô nàng ngồi sụp xuống, lấy tay vẽ những hình thù kì quái trên nền đất, rồi như không vừa ý lại lấy đầu mũi giày xóa hết đi. Nắng thu dịu dàng chiếu lên mái tóc buông nhẹ nơi bờ vai, khuôn mặt cô nàng ửng hồng. Tôi nhón chân đi vòng ra phía sau, rồi bất ngờ ôm chầm lấy cô ấy. Hạ An xoay người lại, những giọt nước mắt cứ thể lặng lẽ rơi. Tôi thở dài, đầu ngón tay tỉ mỉ lau đi những giọt nước mắt đang chảy vệt dài kia mà cảm giác tim nhói buốt như có hàng vạn mũi kim đâm vào. Tôi ôm chặt lấy An thì thầm:

- Có phải em đã từng phải khóc đến đau lòng như thế này không? Anh xin lỗi, xin lỗi em…

Ở trong lòng tôi, An khe khẽ lắc đầu.

- Là em không tin vào tình yêu của anh, không chịu nghe anh giải thích đã vội vàng bỏ đi, có phải em ích kỷ lắm không? Tại sao anh lại yêu em, Thiên Ngân đã yêu anh nhiều năm như thế cơ mà.

- Em ngốc à! Phải, Thiên Ngân đã từng yêu anh lâu như thế, nhưng em phải biết rằng không quan trọng là yêu 10 năm hay 20 năm. Quan trọng là sự lựa chọn của anh, em mới là người anh yêu và muốn ở bên cạnh.

Hạ An ngẩng đầu nhìn chàng trai trước mặt mình, ánh mặt anh kiên định nhưng vẫn dịu dàng hệt như lần đầu tiên cô vô tình gặp anh trên sân bóng rổ. Đi một vòng lớn rồi cuối cùng cũng trở về bên nhau. Một khoảnh khắc khi chiếc lá vàng rơi trên vai anh, Hạ An kiễng chân hôn lên môi Đăng Huy, nụ hôn của sự trở lại, của nhung nhớ yêu thương, của sự can đảm, của niềm tin vào tình yêu mãi mãi.

- Khóc nhiều, xấu lắm! Nhưng nếu em khóc, anh nhất định sẽ tìm em, nhớ đấy.
Source : kenh14[dot]vn
Read more…

Hành trình tóm gọn băng cướp tiệm vàng Ngọc Bốn

04:14 |

Một tuần lên kế hoạch và hành động trong vòng 1 phút

Như tin đã đưa, vào khoảng 10h ngày 28/10, tiệm vàng Ngọc Bốn, thôn Thanh Khê, xã Thanh Hải, huyện Thanh Liêm, tỉnh Hà Nam đã bị nhóm cướp gồm 5 đối tượng bịt kín mặt đi chiếc xe 16 chỗ mang BKS 30N 4746 đột kích cướp đi khoảng 30 cây vàng. Sau 8 giờ gây ra vụ án, nhóm 5 đối tượng này đã bị cơ quan công an nhanh chóng tóm gọn.

Hành trình tóm gọn băng cướp tiệm vàng Ngọc Bốn - 1

Chân dung 5 đối tượng tại cơ quan điều tra

Ngày 29/10 thiếu tá Lê Hải Nam – Phó trưởng phòng Cảnh sát hình sự Công an tỉnh Hà Nam cho biết: “19h30’ ngày 28/10 bằng nghiệp vụ tổ công tác đã  bắt giữ đối tượng cuối cùng trong vụ án là Lê Bá Thọ (SN 1996). Sau khi bị bắt tại cơ quan điều tra các đối tượng khai nhận  để thực hiện vụ cướp các đối tượng này đã thăm dò và lên kế hoạch trước đó gần 1 tuần.”

Mọi kế hoạch được nhóm đối tượng thực hiện hết sức tinh vi và nhanh gọn. Với số hung khí trong tay gồm rìu, búa, và một khẩu súng K59 mọi công việc được phân công rất rõ ràng. Trong số 5 đối tượng thì Hùng chính là chủ mưu của vụ án, Hùng được Hảo giao cho một khẩu súng K59, Hảo là người lái xe, Tùng dùng rìu xông vào, Quang đi mua khẩu trang và găng tay, còn Thọ dùng búa.

Để thực hiện kế hoạch, trước đó 1 tuần thì Hùng đã xuống địa bàn xã Thanh Hải thăm dò địa hình, sau khi thăm dò xong các đối tượng đã phát hiện thấy tiệm vàng Ngọc Bốn là địa điểm dễ dàng nhất, trong tiệm chỉ có hai vợ chồng nên dễ không chế. Lợi dụng lúc trời mưa, sáng ngày 28/10 Hảo đã điều khiển xe ô tô 16 chỗ màu xanh mang BKS 30N 4746 đi từ Phủ Lý xuống rồi thực hiện kế hoạch cướp tiệm vàng.

Khi đến nơi Hảo lái xe đánh đuôi xe vào phía trước cửa tiệm vàng Ngọc Bốn, lúc này Hùng cầm súng, Tùng dùng rìu xông vào, sau đó Quang và Thọ dùng búa tiếp tục lao vào cướp toàn bộ số vàng. Chỉ chưa đầy 1 phút nhóm đối tượng đã cuỗm số vàng tại tiệm rồi lên xe chạy về hướng Ninh Bình. Chạy được khoảng 200m thấy có người dân truy đuổi Hảo đã điều khiển xe chạy quay ngược lên hướng TP. Phủ Lý.

Hành trình tóm gọn nhóm cướp sau 8 giờ gây án                     

Nhận được tin báo của quần chúng nhân dân, lực lượng Phòng Cảnh sát hình sự, Công an tỉnh Hà Nam đã có mặt tại hiện trường. Qua thông tin cung cấp của người dân và camera an ninh tại tiệm vàng Ngọc Bốn, lực lượng Cảnh sát hình sự phối hợp với Cảnh sát 113, Cảnh sát hình sự huyện Thanh Liêm, Công an thành phố Phủ Lý, đã xác minh khoanh vùng truy bắt các đối tượng.

Từ các thông tin mà  người dân cung cấp, lực lượng chức năng đã phân công 3 tổ chặn 2 đầu toàn bộ các tuyến đường QL1A, QL21, tuyến cao tốc Cầu Giẽ - Ninh Bình. Đây chính là các tuyến đường chính mà các đối tượng có thể sẽ tẩu thoát. Bên cạnh đó lực lượng Công an phối hợp với các trạm thu phí rà soát qua camera xem có chiếc xe nào nghi vấn không. Đồng thời phân công các chiến sĩ công an tiến hành dò hỏi thông tin về chiếc xe. Sau quá trình dò hỏi, nhận được thông tin có chiếc xe giống như mô tả chạy về hướng phường Thanh Châu, thành phố Phủ Lý mà chưa thấy ra. Ngay lập tức tổ công tác rà soát địa bàn nghi vấn là Phường Thanh Châu.

“Trong quá trình rà soát phát hiện tại nhà bà Nguyễn Thị Thoa (SN 1937), trú tại thôn Bảo Lộc 2, phường Thanh Châu, thành phố Phủ Lý có biểu hiện đáng nghi. Phía trước cửa chính được khóa bằng 2 khóa, các cửa khác được che bạt kín mít. Nhận thấy bên trong có một chiếc xe được bịt kín toàn bộ, lực lượng chức năng xác định đây chính là địa điểm nghi vấn nhất", thiếu tá Nam cho biết.

Khi tổ công tác gọi cửa thì có tiếng từ trong nhà vọng ra cửa khóa mất chìa rồi không mở được. Sau đó từ trong nhà xuất hiện 3 đối tượng nghi vấn nhảy qua tường rào chạy về phía cánh đồng.

Hành trình tóm gọn băng cướp tiệm vàng Ngọc Bốn - 2

Các tang vật được lực lượng chức năng thu giữ

Bằng nghiệp vụ, sau 1 giờ vây bắt, tổ công tác đã tóm gọn được các đối tượng Phạm Xuân Hảo (SN 1990), Lê Thanh Tùng (SN 1992), Đinh Khắc Quang (SN 1996). Khoảng 16h đối tượng Hoàng Văn Hùng (1992) cũng bị tổ công tác bắt giữ. Đến khoảng 19h30’ ngày 28/10 bằng nghiệp vụ tổ công tác đã  bắt giữ đối tượng cuối cùng trong vụ án là Lê Bá Thọ (SN 1996) khi y đang lẩn trốn tại một đám cưới.

Tại cơ quan điều tra các đối tường thừa nhận do nghiện ma túy và thiếu tiền tiêu xài nên đã cướp tiệm vàng Ngọc Bốn. Tang vật mà các cơ quan thu giữ gồm: 150 nhẫn các loại, 16 đôi hoa tai, 16 dây chuyền, 11 đoạn hình khối kiểu kiềng, 1 lắc màu vàng và hung khí gây án gồm 1 súng K59 có 5 viên đạn cùng rìu, búa và kiếm.

“Các đối tượng sau khi đưa về cơ quan điều tra vẫn đang có dấu hiệu ngáo đá, bà Thoa chính là bà nội của đối tượng Phạm Xuân Hảo. Trong 5 đối tượng thì Hảo, Hùng và Tùng là anh em họ hàng. Đây là một vụ án nghiêm trọng có kế hoạch và hết sức táo tợn”, thiếu tá Nam cho biết thêm.

Source : 24h[dot]com[dot]vn
Read more…

"Nhân chứng mới" trong vụ án vườn mít kể gì?

16:13 |

LTS: “Có một nhân chứng là người địa phương, biết tiếng S’Tiêng, ở gần nơi xảy ra vụ án, sẵn sàng cung cấp thông tin minh oan cho Lê Bá Mai”. ĐBQH Bùi Mạnh Hùng (Bình Phước) đã cho biết như thế tại diễn đàn QH sáng 27/10.

Nhân chứng này là ai? Người này biết gì về vụ án vườn mít? Để rộng đường dư luận, chúng tôi đã hỏi chuyện “nhân chứng mới” này và xin không bình luận gì.

Chúng tôi đã liên hệ với bà Nguyễn Thị Hảo, người mà đại biểu Quốc hội (ĐBQH) Bùi Mạnh Hùng đã đề cập, để làm rõ những thông tin ông Hùng nói. Bà Hảo sinh năm 1958, quê ở Bắc Giang, vào xã An Khương, huyện Bình Long (nay là huyện Hớn Quản, Bình Phước) sống từ năm 1990. Bà biết rành tiếng S’tiêng. Bà Hảo nói:  “10 năm rồi nhưng mọi chuyện còn như in trong đầu tôi. Tôi phải nói ra để lòng tôi nhẹ nhàng, dù chỉ là một hy vọng mong manh minh oan cho thằng Lê Bá Mai. Tôi vừa tiếp tục làm đơn xin được trình bày những điều tôi biết với VKSND Tối cao và TAND Tối cao mà chưa thấy hồi âm”.

“Ngày mai đổ hết tội cho thằng Mai”

. Xin bà cho biết bà biết gì về vụ án?

+ Trước giờ, công an, VKS, tòa án đều nói cháu Út mất tích ngày 12-11-2004. Tuy nhiên, hôm đó mọi việc trong sóc vẫn bình thường. Không nghe ai bàn tán chuyện hiếp dâm giết người gì cả. Cho đến tối 15-11 (một ngày trước khi phát hiện xác cháu Út), trong lúc đi ngang nhà ông Điểu Ky (anh họ nạn nhân, nhân chứng trong vụ án), tôi nghe đám đông trong ấy nói với nhau bằng tiếng S’Tiêng: “Ngày mai đổ hết tội cho thằng Mai”. Tôi lại nghĩ chắc họ đổ cho thằng Mai xịt thuốc cỏ để trâu ăn chết gì đó.

Sáng hôm sau, tôi lên quán mua đồ ăn, nghe người ta nói nhà Điểu Ky đang tụ tập đông người lắm. Tôi nhớ lại chuyện tối qua, lại nghĩ chắc họ muốn đánh thằng Mai. Tôi đi theo lối tắt đến chòi thằng Mai trước để báo tin nhưng không thấy nó. Một nhóm ngang qua nhà thằng Mai nhưng không vào nhà. Tôi đi theo nhóm này, đến chỗ trồng mì thì thấy họ lao vào đánh Mai. Tôi hỏi thì họ trả lời thằng Mai chở con Út đi bỏ ở đâu từ ngày 11, 12 rồi. Tôi hỏi sao không đi kiếm liền bữa đó thì nhóm này bảo không biết.

Sau đó đám ông Ky đến. Tôi hỏi một thanh niên đi đâu thì người này trả lời đi kiếm xác Út. Tôi đi theo sau, đi bộ theo đường mòn, ra đến gốc da thấy nước mênh mông. cái suối nước ngập ngang người lội qua không được nên tôi không đi nữa. Tôi ngồi đốt thuốc thì nghe tiếng la “thấy rồi!”. Tôi chạy vòng qua khu vườn tràm đến coi. Hiện trường không có dấu hiệu gì xô xát ẩu đả cả. Cây mì không đổ, không nghiêng ngả. Xác chết thì quá thối, đã rữa. Không hiểu sao khi chưa biết cháu Út sống hay chết mà họ đã đi kiếm xác, khi chưa phát hiện ra xác chết thì Mai đã bị đánh.

"Nhân chứng mới" trong vụ án vườn mít kể gì? - 1

Nguyên ĐBQH Nguyễn Thị Hoài Thu (trái) trong một lần trò chuyện
với bà Nguyễn Thị Hảo. Ảnh: PL

Băng ghi âm đã mất (?)

. Ngoài ra bà có chứng cứ gì khác?

+ Có. Đó là cuốn băng ghi âm cuộc trò chuyện của tôi với Điểu N.

. Điểu N. là ai?

+ Khi chuyện cháu Út rùm beng cả sóc, tôi mới nhớ lại lời kể của ông Tư Queo rằng đêm trước hôm đó thấy thằng Điểu N. đi vào khu vườn mít. Điểu N. suốt ngày say xỉn, từng hiếp dâm một người câm trong sóc. Mấy lần nó đi xuống rẫy tôi uống rượu. Tôi hỏi nó: “Mắc mớ gì mày giết con Út?”. N. nói: “Sao mợ biết?”. Nó còn nói: “Có hay không đi hỏi công an Sinh” (công an viên Nguyễn Văn Sinh, người có mâu thuẫn với Mai, người ghi lời khai ban đầu nhân chứng Hằng, sau này làm nhân chứng của vụ án).

Lần thứ hai, tôi lại hỏi: “Sao mày giết con Út rồi đổ cho thằng Mai?”. Điểu N. trả lời: “Con đâu có đổ. Mợ hỏi công an Sinh”. Lần thứ ba, nó đến nhậu, tôi nói: “Tao hỏi mày lần cuối, mày có nhận không, nếu không tao kêu công an bắt”. Lúc này nó quỳ xuống nói: “Con xin mợ đừng báo. Công an Sinh giết cả nhà con”.

. Bà đã giao nộp chứng cứ này chưa?

+ Tiếc là cuốn băng mất rồi. Bởi thời gian đó tôi thường phân trần thằng Mai bị oan, tôi có trong tay chứng cứ minh oan cho nó… Ai ngờ một buổi tối, nhà tôi bị trộm đột nhập. Cuốn băng tôi để trong nhà biến mất.

Từng được mời lấy lời khai?

. Sao bà không khai những điều này từ hồi vụ án mới xảy ra?

+ Tôi nói với ông Lê Bá Triệu (cha của Mai) làm đơn cho tôi được khai báo. Ông Huấn (điều tra viên) mời tôi ra xã làm việc. Tôi yêu cầu được ghi âm nhưng họ không cho. Vì vậy tôi về. Trước phiên tòa phúc thẩm lần ba, thông qua luật sư Huỳnh Thế Tân - người bào chữa cho Mai - tôi gửi đơn xin tòa được ra làm chứng nhưng không thấy tòa gọi.

. Nghe nói bà bị đe dọa khi đề nghị được làm nhân chứng?

+ Tôi nhận được nhiều số điện thoại lạ. Có khi đầu dây bên kia nói bằng tiếng S’Tiêng, đại ý muốn mua lại chứng cứ của tôi giá 100 triệu đồng. khi thì một số khác gằn giọng hỏi: “Bà đang ở đâu? Bà coi chừng đó!”.

. Ra làm chứng như vầy, bà có sợ liên lụy không?

+ Tôi nói ra sự thật để minh oan cho một con người nên tôi tin rằng sẽ được những người yêu công lý bảo vệ.

. Xin cảm ơn bà.

Thông tin đủ để xem xét lại vụ án

Ngày 25/10, tại diễn đàn QH, ĐBQH Bùi Mạnh Hùng đã chất vấn Viện trưởng VKSND Tối cao Nguyễn Hòa Bình về vụ án vườn mít. Ông Hùng đề nghị VKSND Tối cao xem xét lại vụ án vườn mít với tinh thần không được bỏ lọt tội phạm nhưng nhất thiết không được để xảy ra oan sai. Viện trưởng Nguyễn Hòa Bình khẳng định: “Mai không có đơn thư kêu oan gì cả. Vụ này không có yếu tố để tái thẩm, giám đốc thẩm” và “dù trong quá trình điều tra cũng có việc nọ, việc kia và sơ xuất nhưng những sơ xuất đó không làm thay đổi bản chất vụ án”.

Sau đó, ngày 27/10, cũng tại diễn đàn QH, ông Hùng tiếp tục đề nghị VKSND Tối cao xem xét lại vụ án. Theo ông Hùng, ngay sau khi bị tuyên án chung thân, Lê Bá Mai đã gửi đơn kêu oan; cha mẹ và luật sư của Mai cũng liên tục gửi đơn kêu oan cho con và thân chủ nhưng đến nay vẫn chưa có phản hồi.

Ông Hùng cho biết có một nhân chứng đứng ra cung cấp thông tin minh oan cho Mai đã khai báo cho cơ quan điều tra ngay từ đầu nhưng không rõ vì lý do gì bà không được mời làm nhân chứng. Theo ông Hùng, người này đã có đơn xin ra làm chứng nhưng sau khi làm đơn, bà liên tiếp nhận được nhiều lời đe dọa.

Trao đổi sau đó, ông Hùng cho biết thêm nhân chứng đó là bà Nguyễn Thị Hảo (bộ đội phục viên, quê ở Bắc Giang, sống ở xã An Khương gần nơi Mai sinh sống). Do biết tiếng S’Tiêng nên bà nắm được nhiều thông tin, sau khi đối thoại với người dân tại đó, bà khẳng định Mai không phải là thủ phạm. “Tôi phải đưa ra thông tin này trước QH vì sau khi làm đơn, bà Hảo đã nhận được những đe dọa, yêu cầu ngừng ngay việc bà đang làm. Lo sợ sự an toàn tính mạng, bà Hảo không dám ở lại tỉnh Bình Phước nữa. Những thông tin trên đủ để cho tòa án và VKS phải xem xét lại vụ án” - ĐB Hùng nói.

Từng một lần được tuyên trắng án

Quá trình tố tụng kéo dài 10 năm, Lê Bá Mai từng hai lần bị tòa sơ thẩm và phúc thẩm tuyên tử hình về hai tội giết người và hiếp dâm trẻ em. Sau đó, Hội đồng Thẩm phán TAND Tối cao đã hủy hai bản án này theo kháng nghị của viện trưởng VKSND Tối cao. Tại phiên sơ thẩm lần hai, TAND tỉnh Bình Phước đã tuyên bị cáo không phạm tội, sau đó bị cấp phúc thẩm hủy án.

Đến phiên sơ thẩm lần ba, tòa tỉnh Bình Phước lại tuyên bị cáo có tội nhưng thay vì tuyên tử hình, tòa lại tuyên mức án chung thân. Bản án này bị VKS cùng cấp kháng nghị đề nghị tăng nặng hình phạt, đồng thời Mai tiếp tục kháng cáo kêu oan.

"Nhân chứng mới" trong vụ án vườn mít kể gì? - 2

Lê Bá Mai, người từng hai lần bị tuyên án tử, một lần tuyên vô tội và lần cuối bị kết án chung thân. Ảnh: PL

Đến phiên phúc thẩm lần ba (ngày 30/8/2013), Tòa Phúc thẩm TAND Tối cao tại TP.HCM đã tuyên y án chung thân đối với Mai. Sau đó Mai và người nhà liên tục kêu oan. Nhiều ĐBQH và các vị nguyên là lãnh đạo VKSND Tối cao đã có văn bản kiến nghị xem xét lại vụ án.

Theo hồ sơ, ngày 16/11/2004, người nhà phát hiện thi thể cháu Thị Út (11 tuổi) tại vườn mít trong trang trại của ông Dương Bá Tuân ở Hớn Quản (Bình Phước). Sau đó Mai bị bắt.

Toàn bộ vụ án chỉ có Hằng (khi ấy mới chín tuổi) là nhân chứng trực tiếp và duy nhất thấy người đã chở Út đi. Trong lời khai đầu tiên (ngày 15/11/2004), Hằng khai thấy một thanh niên đầu quấn khăn, đội nón lá, đi xe máy, mang bình xịt, bình nước đá màu đỏ chở Út đi.

Trong đơn trình báo cùng ngày, ông Điểu Ky, cha cháu Hằng, cũng nêu nhân dạng người thanh niên chừng đó, theo lời kể của cháu Hằng. Nhưng ngay sau khi Mai bị bắt, nhân chứng Hằng và ông Điểu Ky bắt đầu thay đổi lời khai, từ “thấy người thanh niên” đến “người thanh niên giống Mai” và cuối cùng là “người thanh niên chở Út đi là Mai”…

Source : 24h[dot]com[dot]vn
Read more…

Chuyện hoàn lương của nữ mại dâm: Làm lại từ đầu vì con

04:13 |

Tôi hơi lo lắng một chút khi Hà ngồi trước mặt. Trái ngược với giọng nói nhẹ, trẻ và khá ngọt khi hẹn qua điện thoại, cô trông già hơn chục tuổi, khuôn mặt gầy sát, đen sạm, má rỗ, đôi mắt nhìn chằm chằm vào người đối diện. Cô đang hút thuốc, mắt nhìn thẳng vào tôi, còn tôi tự hỏi không biết chúng tôi có thể nói chuyện với nhau không.

Tôi đành bắt đầu bằng những câu hỏi xã giao, kiểu sống ở đâu, với ai, nhà có gần đây không... Khi Hà bắt đầu nói chuyện, tôi thấy dễ chịu hơn. Người đàn bà có vẻ ngoài bất cần đời này không phải là một bức tường đóng kín, cô ấy là cánh cửa đang từ từ mở ra. Và tôi thấy một thế giới khác.

Cô đơn trong gia đình

“Sao mẹ không ăn cơm? Mẹ ăn cơm đi chứ!” - đứa con trai 7 tuổi của Hà tròn mắt hỏi, khi cả nhà đang ăn cơm thì Hà về. Như mọi lần, bố mẹ Hà im lặng, tiếp tục bữa ăn của mình, không nói lời nào.

Hà sống cùng trong ngôi nhà này, nhưng là “sống cùng” theo nghĩa như vậy. Hà ăn riêng, ngủ riêng, hầu như không nói chuyện. Đi đi về về một phòng trên gác hai, nếu có ốm bệnh nằm đó thì mẹ Hà cũng mặc kệ. Kể cả con trai Hà, mọi việc ăn uống, chăm sóc, đưa đón… cũng đều do bố mẹ Hà đảm nhiệm. Hà không được ngủ với con, không được đưa con đi chơi. Có lần, Hà thèm tắm cho con quá, bảo con vào mẹ tắm cho, nhưng cô bị ngăn lại. Mẹ Hà bảo với cháu: “Không được để mẹ đụng vào người, lây bệnh!”.

Hà bị nhiễm HIV, chắc là do một lần dùng chung kim tiêm nào đó mà cô cũng không nhớ rõ.“Không thể trách bố mẹ được. Ông bà là dân lao động, hiểu biết có hạn, với lại, ông bà đã già rồi vẫn phải nuôi con cho em”, cô nói.

“Lấy chồng đã hại cuộc đời em!”, Hà kể. Hà lấy chồng năm 16 tuổi, một chàng trai hơn 2 tuổi, đã được bố mẹ cảnh báo trước là nghiện ngập. Trong một lần chồng thách thức “chơi không”, sẵn tính hiếu thắng trẻ con, cô chặc lưỡi “chơi thì chơi, sợ gì!”. Hà nghiện, chồng bị bắt đi cai, bố mẹ chồng đuổi cô ra khỏi nhà và cô bắt đầu đi làm gái.

Hà cười cười và gật gật đầu khi tôi hỏi về việc lên giường với một người xa lạ, làm sao để chấp nhận và vượt qua cảm giác đó. “Đúng là rất ghê! Nhưng với một con nghiện thì mỗi sáng thức dậy điều đầu tiên xuất hiện trong đầu là “làm sao để có tiền mua thuốc? – cô giải thích- một ngày trung bình hết 500 nghìn tiền thuốc, lấy đâu ra, bằng cách nào?”.

Tôi hỏi quãng thời gian đó, có lúc nào Hà nghĩ đến việc bỏ công việc này không. Hà lắc đầu, làm gì có lúc nào mà nghĩ! Nói ngắn gọn, cô chìm trong phê để quên đi cảm giác ghê và vượt qua cảm giác ghê để có tiền phê, trong 8 năm liền.

Đàn ông tìm đến Hà họa hoằn mới có người hỏi chuyện, đó là những giây phút tủi thân hiếm hoi. Hà thấy cuộc đời mình sao đến nông nỗi này và muốn thay đổi. Nhưng cảm giác đó đi qua rất nhanh, bởi: “Làm sao để thay đổi, muốn bắt đầu lại phải có tiền và có vốn. Ai giúp mình? Không ai giúp cả!”.

Thế nhưng, cách đây 6 năm, Hà đã tự nguyện đi cai nghiện. Hà muốn bỏ ma túy, bỏ nghề làm gái, bắt đầu lại từ đầu.

Bởi vì có con

Khi nhìn vào con, lần đầu tiên trong đời Hà muốn thay đổi. Hà nghĩ con mình bé dại, ông bà già không sống được bao lâu nữa, rồi con Hà cũng lớn lên và nhìn vào mẹ. Hà muốn con thấy mình là một bà mẹ bình thường, đi làm một công việc bình thường kiếm tiền nuôi con.

Hà phát hiện mình nhiễm HIV chính vào lúc cô ở trại cai nghiện, quyết tâm từ bỏ tất cả, làm lại cuộc đời. Bố mẹ Hà muốn cô không bao giờ quay trở về nhà nữa, không được lại gần con nữa. Giây phút ấy, là lúc Hà cảm thấy thương chính mình nhất. Mọi thứ như đóng sập lại đúng lúc cô muốn bắt đầu, cô cảm thấy mình mất tất cả.

Người đàn bà mà lúc mới gặp tôi nghĩ là đầu gấu, bây giờ mắt ươn ướt. Cô bảo khóc nhiều quá rồi nên bây giờ xúc động cũng không thấy nước mắt nữa, cho dù nhiều đêm tỉnh dậy thấy hai dòng nước lăn dài trên má.

Ba năm nay, sau khi rời khỏi trại cai nghiện, Hà bỏ nghề cũ, đi bán trà đá buổi tối ở vỉa hè. Hà nghĩ, đằng nào thì cũng chết trước bố mẹ mình, may ra ở cùng con vài năm nữa, nhưng còn ngày nào thì sẽ cố gắng làm lụng, tích cóp, lo cho con được từng nào hay từng đó. “Mỗi ngày, em kiếm được khoảng 50 nghìn đồng. Những ngày đi làm đầu tiên sau 8 năm làm gái, em nhận ra rằng kiếm tiền khó khăn như thế nào. Trước đó, mỗi lần “đi khách” em cũng được 300 - 500 nghìn”, Hà nói. Nhưng cảm giác cầm trên tay đồng tiền đó, mua quần áo, đồ dùng học tập cho con bằng đồng tiền đó, với Hà rất khác trước. Hà cười rất tươi: “Ba tháng sau khi đi làm, em dẫn con đi tới nhà sách, mua cho con món đồ chơi đầu tiên. Hạnh phúc lắm. Đó là đồ chơi xếp hình giá 70 nghìn đồng”.

Sau một buổi nói chuyện dài và buồn về quá khứ, tôi muốn hỏi một câu khiến cô vui lên: Hình ảnh nào, hay khoảnh khắc nào đó về con khiến em cảm thấy mạnh mẽ hơn, có động lực sống tiếp hơn? Hà mỉm cười: “Khi nhìn con học bài, em thấy tương lai của con còn phía trước, rằng ông bà đã già rồi, em phải kèm con học”.

Hà nói, bây giờ không buồn nữa, cô đang đăng ký một lớp học nghề ở CSAGA, ước mong có một nghề ổn định để kiếm tiền nuôi con trong thời gian còn lại. Tôi nhìn khuôn mặt hi vọng của Hà lúc đó và nghĩ rằng thực ra chúng tôi không có gì xa lạ, chúng tôi đều giống nhau và giống tất cả những người làm cha làm mẹ trên thế gian này, đều có thể thay đổi vì con và cố gắng làm việc mỗi ngày để con mình có một tương lai tốt hơn.

*Tên nhân vật đã được thay đổi

Source : 24h[dot]com[dot]vn
Read more…

Chắc ai đó sẽ về…

01:13 |
“Em đi xa quá, em đi xa anh quá… Chắc ai đó sẽ sớm quay về thôi…”. Chợt khóe mi cay cay và từng mảnh kí ức vỡ vụn trượt dài trong nỗi nhớ cứ cuồn cuộn lên chẳng thể nào kìm giữ được. Rồi tự hỏi liệu rằng ai đó có về không?

Vẫn tự trấn an cảm xúc của chính mình bằng chính lời hẹn mà bản thân tự thêu dệt nên, để rồi vỡ òa nhận ra mình đang bỏ mặc hiện tại bằng cách đánh đổi sự mơ hồ của tương lai. Nhưng vẫn cứ níu, vẫn cứ chờ và vẫn cứ day dứt về quá khứ

Từng cơn mưa quên nhớ của ngày xưa dẫu biết rằng sẽ không bao giờ trở lại thêm một lần nữa nhưng cứ vin vào sự huyễn hoặc của con tim mà dằn vặt không buông. Để rồi nhận ra mình đã để trôi tuột mất đi cái cảm giác ngọt lành, man mác, dịu ngọt của những cơn mưa vừa mới đi ngang qua. 

Liệu rằng ai đó có quay về, liệu rằng ai đó đã quên đi hết những kí ức yêu ngày xưa hay chưa… Và liệu rằng..? Cứ tự hỏi, rồi tự trả lời bằng những tia hi vọng mong manh như gió chướng.

Chắc ai đó sẽ về… 1

Sóng cuốn trôi đi những bước chân in hằn trên cát rồi vô tình cuốn trôi đi những yêu thương cũng nhẹ tênh và nát vụn còn sót lại. Vì người đã đi xa quá, đi xa rất xa nơi này thì còn biết tìm đường để quay trở lại hay không? Và nếu có quay lại thì đường xưa còn đó nhưng có lẽ người xưa đã khác.

Kỉ niệm run lên bần bật, vỡ tan hòa vào những dòng nước mắt phủ đầy hoài ức xưa cũ. Đan chặt hai bàn tay vào nhau để vỗ về yêu thương đang trôi đi về nơi rất xa…

Nhưng vẫn cứ cố tìm, cố lục lọi lại  yêu thương ai đánh rơi để tự hỏi rằng “người còn quay trở lại không”. Người còn nhớ thì người sẽ về, người đã quên thì người sẽ đi mãi mãi, vì nơi đây không thể trói buộc được trái tim của người. Nó không thuộc về chốn này và thuộc về chốn khác. Dù không muốn nhưng không thể ép buộc được trái tim phải thế này thế kia. Buông đi…trôi đi..vì người sẽ chẳng quay về nữa. Rồi thấy trái tim mình điên dại. im lìm.

Dẫu biết người sẽ không về, nhưng vẫn gượng hỏi cảm xúc rằng “chắc ai đó sẽ về thôi”… Một sự chắc chắn đến buốt lòng. Thôi đừng nhớ, đừng tìm và đừng tin nữa. Để con tim được thanh thản và yên bình một chút đi. 
Source : kenh14[dot]vn
Read more…

Manh mối lần ra tên cướp giết 3 mạng người

16:12 |

Trong 3 vụ giết người cướp tài sản chấn động miền Tây do thanh niên 20 tuổi Nguyễn Hoài Nam gây ra có 2 vụ tại TP Mỹ Tho (Tiền Giang). Vì vậy, công an Mỹ Tho trở thành chủ công điều tra, phối hợp với công an tỉnh Tiền Giang và huyện Chợ Gạo truy tìm hung thủ.

Hiện trường các vụ trọng án xảy ra trong 40 ngày đều không để lại dấu vết liên quan đến Nam, ngoài dấu dép đạp lên máu anh Trần Trung Hoàng ở ấp 4, xã Đạo Thạnh, TP Mỹ Tho. 

Gia đình nạn nhân cho biết anh này mất xe máy, lắc, dây chuyền vàng với chiếc điện thoại iPhone 5. Số điện thoại của người chết được ghi cẩn thận vào sổ tay trinh sát dù mọi nỗ lực kết nối luôn ngoài vùng phủ sóng.

Manh mối lần ra tên cướp giết 3 mạng người - 1

Nam thừa nhận gây ra 3 vụ cướp chấn động miền Tây sau 15 giờ đấu lý với cán bộ điều tra

Một tuần, hai tuần rồi một tháng trôi qua kể từ đêm 10/9, hung thủ đâm anh Hoàng 16 nhát vẫn là ẩn số. Rạng sáng 16/10, cách nơi anh Hoàng bị giết khoảng 1 km, người dân phường 9, TP Mỹ Tho giật mình thức giấc khi anh Lê Hoàng Thanh (xã Phước Thạnh, TP Mỹ Tho) đập cửa kêu cứu vì bị đâm 11 nhát. 

Trước khi chết lái xe ôm 33 tuổi này nói rằng hung thủ là vị khách cao to, khoảng 20 tuổi, đón xe về hướng huyện Chợ Gạo.

Nhận định "sát thủ" rõ đường từ trung tâm TP Mỹ Tho ra các phường, xã ngoại thành. Cũng như vụ trước, mọi dấu vết về hung thủ không để lại hiện trường khiến công tác phá án gặp nhiều trở ngại.

Bốn ngày sau, địa bàn giáp ranh Mỹ Tho là xã Long Bình Điền của huyện Chợ Gạo xảy ra vụ giết người cướp tài sản. Nạn nhân là lái xe ôm Trần Văn Lâm (42 tuổi) ở ấp 1, xã Đạo Thạnh. Hiện trường cho thấy anh này bị đâm 6 nhát dao, gần nơi gục chết có dấu hiệu giằng co, xe máy biến mất.

Xâu chuỗi sự việc, cơ quan điều tra nhận định 3 nạn nhân có thể cùng chết dưới tay một hung thủ tàn bạo. Hơn chục trinh sát công an Mỹ Tho nhiều đêm thức trắng ở các phường, xã với quyết tâm bắt được kẻ gây án, không để thêm người vô tội nào phải mất mạng dưới tay "kẻ giấu mặt".

Từ các biện pháp nghiệp vụ, sáng 22/10, tia hy vọng đã lóe lên khi có cuộc gọi vô tình liên quan đến một trong những nạn nhân.

Thiếu tá Phan Nguyễn Tiến Nhật, đội phó Đội Cảnh sát điều tra tội phạm về trật tự xã hội Công an TP Mỹ Tho cùng một trinh sát của đơn vị với một cán bộ PC45 Công an Tiền Giang lên đường đi TP.HCM. Tổ công tác này sau đó đã đến huyện miền núi Ninh Sơn, được công an sở tại với PC45 của tỉnh Ninh Thuận hỗ trợ ém quân quanh thị trấn Tân Sơn.

Tại đây, hơn chục người liên quan đến manh mối duy nhất được mời lên làm việc và các trinh sát quyết định đeo bám một cô gái đã có chồng con. Bốn tháng trước cô gái 21 tuổi này giận gia đình, đón xe đò xuống TP.HCM chơi với bạn gái ở trọ tại quận Thủ Đức. Trong những ngày đi bụi, Nam cũng ở trọ gần đấy nên hai người kết thân.

Hết giận chồng, cô gái quay về Ninh Sơn. Nam ôm mối tình đơn phương, thường xuyên nhắn tin, điện thoại chia sẻ buồn vui với cô. Mỗi lần Nam đến thị trấn Tân Sơn, người bạn này đồng ý gặp mặt, uống cà phê, đi ăn rồi chia tay.

"Chỉ quan hệ chừng ấy thì người bạn này không rõ hết về nhân thân của Nam. Do Nam quá yêu thiếu phụ nên hay đi thăm và cho chiếc iPhone 5 cướp được của anh Hoàng", một cán bộ điều tra nói và cho biết nhà chức trách phải mất đến 8 giờ mới thuyết phục được cô gái này nói về Nam.

Manh mối lần ra tên cướp giết 3 mạng người - 2

Đôi dép Nam khai mang theo trong 3 vụ án. Đôi dép này nghi can đạp lên vết máu để lại hiện trường khi giết anh Hoàng

Từ đây, cơ quan điều tra xác định chiếc iPhone 5 Nam tặng người tình đơn phương đã được sang tay nhiều người.

Lúc này, chỉ có cách "điệu hổ ly sơn" mới tìm được Nam vì thanh niên này không nghe lời ai ngoài người tình trong mộng. Gần 8h sáng 25/10, điện thoại của chị này bật lên thì tin nhắn của Nam xuất hiện, hẹn gặp nhau tại quán Suối Đá ở khu phố 7, thị trấn Tân Sơn.

Được mời hợp tác điều tra, lúc đầu Nam tỏ ra không biết gì và xuất trình chứng minh nhân dân không phải tên mình, nơi cư trú là Phan Rang - Tháp Chàm. Cuộc đấu lý vừa tình cảm, mềm dẻo nhưng không kém phần căng thẳng kéo dài suốt 15 giờ của cán bộ điều tra mới buộc Nam khai ra tên thật, quê quán và quá trình sát hại 3 người cướp tài sản. Tên này còn khai vừa ăn chơi hết tiền, định về Tiền Giang gây án tiếp thì bị bắt.

Tại cuộc họp chiều 27/10, Công an Mỹ Tho thống nhất đề xuất khen thưởng các cá nhân và tập thể tham gia phá án. Đó là đề xuất Bộ Công an khen thưởng thiếu tá Nhật và UBND tỉnh Tiền Giang khen thưởng thượng tá Nguyễn Văn Kiệm (Phó trưởng Công an TP Mỹ Tho) với tập thể Công an Mỹ Tho.

Source : 24h[dot]com[dot]vn
Read more…

Tìm được nhau khó lắm, có yêu thì giữ lấy nhau

12:11 |
Choàng tỉnh sau giấc ngủ dài thượt xuyên qua bao nhiêu hồi ức, dường như em đã mơ thấy mắt anh xa xăm và buồn bã. Em mở mắt, rồi thấy lòng mình rống trỗng…
Qua rất nhiều đổ vỡ trong quá khứ, với những ngây dại của tuổi trẻ, em đã vụt mất rất nhiều thứ đáng được trân trọng. Em bị tổn thương lẫn làm tổn thương người khác, và em biết, trải qua nỗi đau chia ly chưa bao giờ là điều dễ dàng. 

Sau những bất đồng và mâu thuẫn, chúng ta đã rất khó khăn để đưa ra quyết định rằng hãy cho nhau thời gian, để suy nghĩ, để nhìn lại tình yêu này, nhìn về chính chúng ta, nên đi tiếp hay dừng lại. Em đã làm những việc đó, một cách nghiêm túc, nhưng không phải nghĩ về việc nên dừng lại hay không, mà là chúng ta đã cố gắng như thế nào để có được nhau. 

Để gặp nhau trong thế giới hơn bảy tỉ người này xác suất là không hề lớn, huống hồ còn là yêu nhau, hiểu nhau. Em luôn nghĩ rằng việc một mối quan hệ có thể được bắt đầu, bản thân nó đã là một sự kỳ diệu. Với anh, em tin còn là may mắn nữa. 

Tìm được nhau khó lắm, có yêu thì giữ lấy nhau 1

Tình yêu giống nhưng cùng nhau một xây một con đê trước dòng nước của thời gian và khó khăn. Mực nước thì luôn dâng lên, chúng ta không thể nói yêu nhau xong rồi bỏ hoang tình yêu ở đó, chúng ta phải cố gắng vun đắp, phải xây dựng. Nếu không mối tình dù kiên cố đến đâu cũng sẽ bị nhấn chìm, chết yểu. Em và anh đã trải qua ngần ấy thời gian, nỗ lực và cố gắng là vô cùng lớn. Ngần ấy niềm tin, hi vọng, ngần ấy niềm vui, nước mắt, chúng ta cam tâm buông bỏ sao anh? 

Ngày xưa em khờ dại lắm. Điều quan trọng và cốt lõi nhất là tình yêu thì em lại để những giận dữ, hiểu lầm, cái tôi to lớn che lấp mất. Để rồi phút cuối khi câu chia tay tròn vẹn được chấp nhận, em lại day dứt rất lâu sau đó. Nỗi đau cứ từ đó mà thành hình. Chính nó đã dạy em rằng, em phải biết điều gì là quý giá nhất, là đáng giữ lại nhất. 

Điều xứng đáng được em gìn giữ, đó không phải là giận hờn, trách móc, ương bướng, đó là anh…

Những yêu thương suốt thời gian qua được gửi trao, được đón nhận, cười có khóc có, nhưng em không thể phủ nhận rằng mình đã vô cùng hạnh phúc, điều mà em không biết mình có thể có không nếu em không gặp anh. Và chắc chắn, em luôn muốn bản thân mình hạnh phúc thêm nhiều ngày sau nữa. 

Tìm được nhau khó lắm, có yêu thì giữ lấy nhau 2

Thời gian mà mình bảo cho nhau đó, thật sự đã quá dài rồi, em nhớ anh, rất nhớ anh…

Tìm được nhau khó lắm. Yêu nhau, phải giữ lấy nhau!

Em suy nghĩ xong rồi, cũng đưa tay ra rồi. Còn anh, anh có nắm tay em bước tiếp không?
Source : kenh14[dot]vn
Read more…

Án mạng trong công viên trung tâm (Kỳ cuối)

04:12 |

Ngày 4/1/1988, nhiều tháng sau khi vụ án xảy ra, phiên tòa xét xử được mong đợi nhất ở New York được mở.

Các công tố viên bắt đầu phiên tòa với những bằng chứng thu được tại hiện trường chứng minh Robert là kẻ gây án. Tuy nhiên, những bằng chứng đó chưa thực sự hoàn hảo, đủ để buộc tội Robert. Phía thẩm phán cũng khó chấp nhận những bằng chứng đó trước những lời biện hộ sắc  bén của luật sư Litman.

Ngày 2/3, Jack Litman đưa ra danh sách năm nhân chứng có thể chứng minh Robert chỉ là nạn nhân, bao gồm tiến sĩ Tiến sĩ Ronald Kornblum, giám đốc phòng y tế của Los Angeles.

Chín ngày trôi qua sau đó, đoàn bồi thẩm căng thẳng trong việc đưa ra quyết kết luận Robert có tội hay vô tội. 8/12 thành viên trong đoàn bồi thẩm đã bỏ phiếu đồng ý với kết luận Robert vô tội. Dưới sức ép của dư luận, cuộc bỏ phiếu lần hai lại cho kết quả khác, 9/12 thành viên cho rằng Robert phạm tội ngộ sát.

Với tội danh ngộ sát, bản án dành cho Robet là 15 năm tù giam, hắn phả thi hành án ít nhất 5 năm mới đủ điều kiện xét ân xá. Ngoài ra, Robert còn phải chịu án  do tội danh trộm cắp vào năm 1986.

Năm 1989, một bộ phim truyền hình với tên gọi Preppie Murder được dựng dựa trên câu chuyện của Robert. Bộ phim bị phía gia đình Jennifer và công tố viên Linda Fairstein phản đối mạnh mẽ.

Án mạng trong công viên trung tâm (Kỳ cuối) - 1

 Ellen Levin đau khổ bên ảnh con gái 

Trong thời gian bị giam giữ, Robert đã vi phạm nhiều quy định của nhà tù, bảo gồm cả việc giấu ma túy trong người. Điều đó ảnh hưởng lớn đến điều kiện tạm tha của Robert. Tính cho đến tháng 9/2001, Robert vẫn còn bị giam tại nhà tù Auburn. Dự kiến Robert sẽ có mặt vào buổi điều trận xét tạm tha trong tháng 12/2002.

Ngày Valentin là ngày đặc biệt dành cho những người thân yêu của mình. Nhưng đối với gia đình Jennifer, ngày valentine năm 2003 là một ngày tồi tệ. Kẻ giết hại con gái họ sẽ rời khỏi nhà tù Auburn, New York với tư cách một người tự do. Khi đó, Robert mới 36 tuổi. Hắn đã thi hành đủ bản án 15 năm tù giam cho tội danh ngộ sát.

Việc Jennifer bị giết hại năm 1986 đã trở thành vụ án được quan tâm nhất ở thành phố New York. Nó phản ánh lối sống tình dục phóng khoáng của một bộ phận thanh niên hư hỏng. Vụ án là đề tài được nhắc đến nhiều của các tờ báo lá cải.

Ellen Levin, mẹ của Jennifer gần như sụp đổ khi con gái mình bị giết và bị coi là kẻ chủ động tấn công tình dục bạn trai mình. “Điều đó thật sự kinh khủng đối với gia đình tôi.” Ellen nói trong nước mắt.

Án mạng trong công viên trung tâm (Kỳ cuối) - 2

Robert Chambers bị bắt vào năm 2007

Nhiều năm sau cái chết của Jennifer, Ellen đã thu thập được rất nhiều những chữ ký và mang chúng đến buổi điều trần tạm tha Robert, theo cô Robert chưa bao giờ thể hiện sự hối hận về những gì mình đã làm với Jennifer.

Phyliss Chambers, mẹ của Robert, là một người nhập cư Ireland. Trước khi Robert pham tội giết người, cô luôn hi vọng hắn sẽ trở thành một doanh nhân thành đạt hay một chính trị gia nổi tiếng. Cô cũng nổ lực hết mình để có dược sử ủng hộ của dư luận  với mong muốn Robert sớm được tự do. 

Thời gian sau đó, vụ án giết hại Jennifer đã tạm lắng xuống, không còn nhiều người quan tâm đến cuộc sống của Robert cho đến ngày hắn bị bắt tại căn hộ của mình. 

Gần như tất cả mọi người sống trong khu nhà cao cấp tại đường E.57 giữa thị trấn Manhattan đều nghi ngờ nhũng gì đang diễn ra trong căn hộ tầng thứ 17. Trong nhiều tháng qua, căn hộ này thường xuyên có người lạ lui tới, họ ở lại qua đêm hay thậm chí đến trong vài phút. Hàng xóm đã phàn nàn nhiều về việc này, cảnh sát quyết định điều tra.

Tối ngày 22/10/2007, khi cảnh sát đột nhập vào bên trong căn hộ, họ đã phát hiện một lượng ma túy lớn. Chủ căn hộ là Robert Chambers, 41 tuổi và bạn gái hắn, Shawn Kovell, 39 tuổi. Cả hai đã sống với nhau từ năm 2003. Với số ma túy quá lớn như vậy, tương lai được kỳ vọng của mẹ Robert hoàn toàn bị sụp đổ. Robert sẽ phải sống trong nhà giam suốt đời  với bản án chung thân của mình. 

Source : 24h[dot]com[dot]vn
Read more…

Chỉ cần em nói sẽ đợi... (Kỳ cuối)

23:10 |
Có những chuyện vô cùng kỳ lạ, chỉ là bạn chưa từng trải qua nên bạn không biết nó có thể kỳ lạ đến đâu. Đôi khi sống trong ảo tưởng, sống vô ưu vô tư lại hạnh phúc hơn là đâm đầu vào những chuyện phiền toái, đau đáu mãi về những chuyện đã xảy ra.

Gần đây tôi hay mơ thấy ác mộng. Mỗi lần giật mình tỉnh dậy đều cảm thấy sức lực trong người đang bị bào mòn dần. Rõ ràng tôi không hề biết lý do vì sao não bộ tự động tua lại đoạn quá khứ đã qua từ lâu lắm rồi, để cố tình khắc sâu thêm vết thương tưởng như đã sắp lành lặn trên người tôi. 

Nửa đêm tỉnh giấc lại càng thấy mỏi mệt với chính mình. Có lẽ câu chuyện đã cố gắng giấu kín thời gian vừa qua tưởng như sẽ biến mất lại không hề biến mất, ngược lại, qua thời gian nó càng hành hạ tôi mỗi ngày.

Dường như Chan cũng nhận ra sự thay đổi của tôi. Khi tôi hay trở nên thất thần khi nói chuyện với cậu ấy, khi tôi cứ mang trong đầu suy nghĩ có nên nói ra câu chuyện của tôi với cậu ấy hay không, hoặc nếu nói ra thì phải nói thế nào? Sự tự ti bắt đầu lớn dần trong tôi. Và tôi căm ghét quá khứ của chính mình.

Tuy nhiên, khi tôi còn chưa tìm ra dịp thích hợp để nói với Chan, khi tôi còn đang sợ hãi và phân vân với chính mình thì mọi chuyện đã tự động đổ ập lên đầu chúng tôi. Khi ấy tôi mới phát hiện, càng những chuyện mình càng muốn giấu diếm lại càng là những chuyện người khác muốn khơi nó ra.

- Cậu có chuyện gì giấu tôi đúng không?
- Không có…
- Thật chứ? Nhìn cậu có vẻ bất an lắm, dạo này tự nhiên hay thất thần, thi thoảng tôi gọi thì lại giật mình. Không phải cậu có chuyện gì đấy chứ? Tôi không an tâm chút nào!
- Thực ra thì Chan này…
- Sao?
- Không có gì đâu. Ngày mai đến thư viện giữ chỗ cho mình nhé, thi xong về ngủ một lát, chiều mình sẽ đến.

Mặc dù câu trả lời của tôi không hề thuyết phục, chắc chắn Chan vẫn sẽ tìm cơ hội để hỏi tôi đến cùng. Nhưng ngoài dự đoán của tôi, người tò mò như cậu ấy bỗng dưng không hề đả động gì nữa đến chuyện này.

Hệt như một người trưởng thành, cậu ấy có vẻ không muốn ép uổng người khác phải nói những chuyện mà người ấy không muốn. Thay vào đó, cậu ấy luôn muốn tôi tìm cơ hội để trực tiếp nói ra với cậu ấy.

Dù sao, chúng tôi cũng đang ở bên nhau.

Những người yêu nhau, có phải là xảy ra bất cứ chuyện gì sẽ đều cùng nhau giải quyết có phải không?

- Cậu phải nhớ, chúng ta yêu nhau, có bất cứ chuyện gì xin hãy tin tưởng và chia sẻ với mình. Mình chỉ cần có vậy, cùng cậu giải quyết mọi việc. Có được không?

Thế nhưng, tôi vẫn không thể mở lời. Câu chuyện về một sinh mạng cứ dày vò tôi trong suốt một thời gian dài, tôi không thể tìm ra cách để bắt đầu nói với cậu ấy. Chỉ có thể thở dài tìm cách trì hoãn, chờ cho đến khi bản thân đủ dũng khí sẽ tự nói ra.

Tôi hoàn toàn không ngờ đến, có những việc ngay cả khi tôi không nhớ, sẽ có người khác tự động nhớ thay tôi.

Chỉ cần em nói sẽ đợi... (Kỳ cuối) 1

Mẹ Johny tìm đến khu ký túc xá dành cho du học sinh nước ngoài nơi tôi ở. Đó là ngày tôi vừa hoàn thành một môn thi tương đối khó, mệt mỏi lê chân về phòng để ngay lập tức trèo lên giường ngủ một trận đã đời.

- Tôi nói cho cô biết, nhìn cô sống sờ sờ thế này tôi càng căm thù cô. Tại sao chỉ một mình cô là được sống sót? Tại sao? Tại sao chỉ con tôi là mất mạng? Hôm nay là ngày giỗ của nó, cô có nhớ không? Cô có nhớ nó đã chết thế nào không?
- Bác về đi, cháu đã nói rất rõ ràng, chuyện này không hề liên quan đến cháu! Bác hãy để cậu ấy yên nghỉ đi.
- Cô là đồ độc ác! Johny nó chết rồi! Vì cô mà nó chết rồi! Cô còn ở đây sống vui vẻ, cô không phải là con người!
- Nếu lỗi hoàn toàn là do cháu mà hai bác sống tốt hơn thì bác hãy cứ đổ hết lên đầu cháu đi. Cháu sẽ sống với cái tội lỗi đó cả đời, bác vừa lòng chứ?

Ngực dội lên một cơn đau, tôi phải cố gắng căng mắt ra để giọt nước nhòe nhoẹt trong hốc mắt không rơi xuống. Vẫn biết cuộc đời chẳng thể tránh khỏi chuyện người này gây tổn thương cho người kia. Nhưng sự tổn thương lẫn nhau ngày qua ngày cũng chỉ khiến chính chúng ta phải hứng chịu nỗi đau từng giây từng phút. Đay nghiến người khác bằng cách khoét sâu thêm nỗi đau của chính mình, chẳng khác nào cách trừng phạt bản thân tàn nhẫn nhất.

Đã có tiếng xì xào xung quanh tôi, về người phụ nữ đầy nước mắt đến làm loạn ngày hôm đó. Đương nhiên một du học sinh tầm thường như tôi hoàn toàn không phải là lý do khiến họ phải để tâm, dù trời có sập xuống thì vẫn không hề liên quan đến họ. Tuy nhiên đã có những đơn nặc danh tố cáo tôi gửi về trường, về khoa, thậm chí là cả ở hòm thư của lớp. Và tôi biết điều này là ai làm. Thực ra mẹ Johny là người vô cùng đáng thương, và lời hứa cuối cùng tôi hứa với cậu ấy trước khi chúng tôi vĩnh biệt nhau hoàn toàn chính là giữ kín bí mật, không được làm gia đình cậu ấy tổn thương bởi câu chuyện có sức sát thương ấy.

***
John bị bệnh thiểu năng. Ngoài vóc dáng của một cậu thanh niên ra, trí não của cậu ấy chỉ là của một đứa trẻ lên 5 lên 7. Khi mẹ John mang thai cậu, bố đẻ vô trách nhiệm của cậu đã bỏ lại hai người, mẹ John lúc ấy thật sự bị rơi vào trạng thái hoảng loạn và trầm cảm kéo dài, luôn tự trách bản thân mình đã yêu sai người. 

Sau đó, bà kết hôn với bố dượng của Johny hiện tại. Đó là một người chu đáo, dịu dàng, tỉ mỉ và kỹ lưỡng, lại yêu bà trong suốt một khoảng thời gian dài. Ông ấy nói không hề để ý đến chuyện đứa bé là con của ai, chỉ cần sau này nó ra đời ông ấy sẽ chăm sóc nó hết mực, như là con đẻ. Trong quãng thời gian mang thai và sinh ra Johny, cuối cùng bà cũng nảy sinh tình cảm với người đó, cho đến tận bây giờ, ông ấy cũng vẫn là chỗ dựa rất tốt cả về vật chất lẫn tinh thần, luôn luôn khiến bà cảm thấy hạnh phúc.

Thế nhưng không may mắn, khi Johny vừa sinh ra đã có dấu hiệu thiểu năng, vừa chậm hiểu, vừa chậm lớn, không thể phát triển như một đứa trẻ thông thường. Cho đến khi bà sinh cho cậu ấy thêm một người anh và một người chị nữa, Johny vẫn chỉ lầm lì, hành động như một đứa trẻ và bị người khác xa lánh.

Người bạn duy nhất trong cuộc đời cậu ấy, có lẽ là tôi.

Để mà nói chuyện chúng tôi quen nhau, có lẽ phải mất một thời gian dài, khi 3 năm trước tôi lần đầu tiên đặt chân đến đất nước này, mọi thứ còn bỡ ngỡ, được giới thiệu một gia đình vợ người Việt chồng người Mỹ định cư lâu năm tại Hàn Quốc thuê chăm sóc cho con họ.

Và đứa trẻ to xác ấy chính là Johny.

Tôi làm bạn với cậu ấy cũng chính từ khi đó. Một thời gian rất dài, dài đến nỗi tưởng chừng như tôi sẽ không bao giờ quên nổi nếu giả dụ có mất đi trí nhớ, tôi vẫn nghĩ, chí ít mình sẽ vẫn nhớ một chút về khoảng thời gian này.

Chỉ cần em nói sẽ đợi... (Kỳ cuối) 2

- Quỳnh, sao cậu lại khóc thế kia?

Chan đưa tay lên chạm vào khuôn mặt lành lạnh của tôi. Một chút sững sờ và lo lắng hiện lên từ ánh mắt của cậu ấy. Tôi phát hiện mắt mình đã nhòe nhoẹt nước từ khi nào.

- Cậu vẫn không định nói cho mình biết là đã xảy ra chuyện gì sao? Chuyện đơn thư mình không tin, nhưng có phải là có hiểu lầm gì ở đây không?
- Chan, nếu mình kể chuyện  này, mình chỉ sợ cậu sẽ bỏ rơi mình. Mình thật sự rất sợ, mình đã cô độc quá lâu rồi, mình đã sống quá lâu trong tội lỗi rồi.

Tôi hoảng loạn nhìn Chan như thể đang cầu cứu cậu ấy, chưa kịp nói thêm bất cứ câu gì đã được cậu ấy vòng tay ôm thật chặt, một cái ôm đã đủ tất cả, đủ cho tôi dũng khí để mở ra vết thương của chính mình trong quá khứ.

Nếu quả thực ngày hôm đó không xảy ra thì tôt biết mấy. Ngày ấy của 2 năm trước, ngày sinh nhật tròn 22 tuổi của tôi. Khi tôi cãi nhau với gia đình qua điện thoại và không nhận được bất cứ lời chúc mừng nào từ mọi người, tôi cảm thấy có chút tủi thân, có chút không cam tâm. Khi tôi bất chợt cảm thấy phát phiền khi ngày ngày hết đến trường rồi về làm bài tập, sau đó đi làm thêm, rồi lại trở về trông một người bệnh như Johny. Khi tôi bắt đầu cảm thấy mọi người luôn không bao giờ để ý đến cảm nhận của tôi, không bao giờ quan tâm đến tôi. Và mọi sự ấm ức ấy vô tình hay cố ý lại dồn cả vào Johny.

Tôi bỏ mặc cậu ấy ở trong nhà, chạy bộ ra ngoài đường lớn, cứ thế cứ thế miên man suy nghĩ, miên man cảm thấy buồn. Tôi thậm chí còn hy vọng được thoát khỏi Johny, thoát khỏi cuộc sống cứ quanh quẩn mãi trong sự mỏi mệt này. Quá nhiều thứ phải lo lắng khiến tôi phát điên, quá nhiều chướng ngại để đến với mục tiêu khiến tôi bất giác thấy mình sao quá kém cỏi.

Cho đến khi tôi chợt nhớ ra Johny, vội vàng chạy về nhà thì đã tận mắt chứng kiến thấy một cảnh tượng khủng khiếp. Người cha dượng vốn bao dung và nhân hậu của cậu ấy đang đẩy cậu ấy một cái ngã lăn xuống đất, đầu đập vào cạnh tủ, máu chảy dài lan xuống đầy mắt khiến tôi hoảng hốt. 

- Tao không hiểu tại sao cô ấy lại sống chết đòi sinh ra loại con đần độn như mày. Mày giống hệt thằng bố khốn nạn của mày, đáng ra mày nên chết ngay từ trong bụng cô ấy mới phải, đáng ra tao không nên sợ cô ấy nguy hiểm, đáng ra tao nên tăng liều thuốc cho vào canh mỗi ngày để mày chết hẳn đi chứ không phải sinh ra là một thằng vô dụng và tệ hại thế này chứ. 

Tôi chết trân đằng sau một tán cây trước cửa nhà, não rõ ràng là muốn bước vào nhà để ngăn con người độc ác kia lại, nhưng chẳng hiểu sao tôi lại sợ hãi. Tôi sợ người đàn ông đó biết tôi chứng kiến mọi việc sẽ tìm cách tống khứ tôi khỏi đất nước này, sẽ tìm cách để tôi hoàn toàn biến mất, xóa sạch chứng cứ. Tôi sợ vô cùng. Hơn hết, tôi chỉ muốn yên ổn học xong, yên ổn tốt nghiệp, trở về nước. Và tôi không hề biết, sau này tôi sẽ phải ăn hận và dằn vặt mãi về quyết định thờ ơ đến tàn nhẫn này của mình. Chính là lúc tôi cảm thấy hận bản thân mình nhất.

Johny nhìn thấy tôi, cậu ấy đăm đăm nhìn tôi, ánh mắt tha thiết và sợ hãi. Còn tôi chỉ khóc, nước mắt cứ chảy mãi chảy mãi như thể muốn rửa sạch tâm hồn không hề trong sạch của tôi.

Chỉ cần em nói sẽ đợi... (Kỳ cuối) 3

Vì sự ích kỷ và hèn nhát, tôi đã vĩnh viễn mất đi một người đã coi tôi là người bạn duy nhất của cậu ấy.

Chờ đến khi Johny ngất đi, cha dượng cậu ấy mới sải bước ra khỏi nhà, lái xe lao vun vút trên đường, nhanh chóng hòa lẫn vào những ánh đèn vàng lập lòe trên đường.

Tôi ôm Johny đầy máu lên, nước mắt của tôi chảy xuống cũng không thể xóa hết được vết máu trên mặt cậu ấy. Johny cười với tôi, một nụ cười đẹp nhất từ trước đến nay, một nụ cười khiến tôi cảm thấy mình nên bị đẩy xuống 18 tầng địa ngục, một nụ cười mà tôi nghĩ cả đời này tôi sẽ bị ám ảnh, mãi không thôi.

- Đừng nói gì cả… với mẹ mình. Bà đã khổ một đời rồi, ông ấy là người bà yêu thương nhất, tin tưởng nhất. Không thể vì mình mà bị tổn thương…

- Johny! Đừng nói gì cả, mình gọi cấp cứu, sẽ nhanh thôi… cậu đợi mình. Xin cậu đời mình.

Johny đưa tay lên giữa không trung như thể muốn lau nước mắt cho tôi, nhưng không đủ sức lực nên đành hạ xuống. Tay tôi dính đầy máu, run rẩy đến nỗi liên tục trượt điện thoại xuống đất, cuối cùng mới bấm được số gọi cấp cứu, vừa nức nở vừa thông báo địa chỉ.

- Hứa với mình đi Quỳnh! Đừng nói gì cả, đừng nói bất cứ điều gì cả. Nhé?
- Mình hứa, nhưng cậu phải sống!
- Bao nhiêu năm qua, mình đã sống như một thằng ngốc, mình cứ nghĩ cứ giả vờ đần độn thì có thể giải quyết mọi chuyện. Nhưng có lẽ mình không thể gắng gượng được nữa rồi. 

Ngày hôm ấy, xe cứu thương đến không kịp, Johny đã tắt thở trước khi nói câu cảm ơn cuối cùng với tôi. Rằng nhờ có tôi cậu ấy mới cảm thấy cuộc sống này có ý nghĩa. Còn tôi chỉ thấy tôi là một đứa khốn nạn và ích kỷ, không xứng đáng có được tình cảm của cậu ấy. Mẹ Johny nhìn thấy di hài của con trai mà sup sụp hoàn toàn, tôi nói với bà rằng tôi tâm trạng không tốt nên bỏ ra ngoài, Johny ở nhà vô tình bị ngã. Từ sau hôm đó, tôi xách đồ đạc ra khỏi nhà Johny, mẹ cậu ấy cũng cấm tôi đến đám tang, tôi chỉ có thể đứng từ xa nhìn, cho đến khi chiếc xe màu trắng chở linh cữu của cậu ấy đi, cả đêm chỉ ngồi lặng lẽ ở bên bờ sông nơi rắc tro cốt của cậu ấy. Khóc nhiều đến nỗi đổ bệnh cả tháng trời.

***
Chan im lặng nghe hết từ đầu đến cuối câu chuyện của tôi, và cậu lặng lẽ rơi nước mắt, tròng mắt hoe đỏ và miệng chẳng thốt được thành lời. Tôi biết bất cứ ai sau khi nghe câu chuyện này sẽ đều khóc, sẽ đều cảm thấy tại sao một người lương thiện như Johny lại có thể vĩnh biệt cuộc đời sớm đến vậy, sẽ đều cảm thấy chán ghét tôi.

Thế nhưng điều làm tôi hoàn toàn bất ngờ là cậu ấy bỗng dưng quay sang ôm lấy tôi thật chặt, vỗ vỗ liên tục lên vai tôi, nhẹ nhàng vuốt tóc tôi như thói quen cậu ấy vẫn thích làm mỗi khi chúng tôi ở bên nhau.

- Rõ ràng là trong thời gian qua cậu đã sống vất vả như thế, tôi không hề biết. Rõ ràng trong chuyện này cậu đã bị ám ảnh và tổn thương đến mức nào. Quỳnh, cậu không có tội, dù cậu có ra mặt thì kết quả vẫn như vậy, đừng tự đổ lỗi cho mình. 

Chỉ cần em nói sẽ đợi... (Kỳ cuối) 4

Câu chuyện đã bị phong kín trong lòng tôi, cuối cùng đã có cơ hội được nói ra. Cảm giác vơi nhẹ đi phần nào. Không phải vì Chan nói việc này chẳng phải lỗi của tôi, tôi vẫn cảm thấy căm ghét mình, có điều, sau khi nói ra, mọi thứ đã được giải tỏa ít nhiều, bóng đen quá khứ bắt đầu thoát ra để từ giờ tôi sẽ biết sống vì bản thân mình, chứ không tự hành hạ bản thân bởi vì sai lầm trước đây nữa.

Tôi vẫn quyết định giấu kín câu chuyện này với mẹ Johny, và để mặc cho bà oán hận tôi đến cuối đời. 

Và thực ra tôi nghĩ, đây cũng là cái giá mà tôi phải trả, và cũng là món nợ tôi nợ Johny.

Ngày nhận được kết quả thi cuối cùng cũng là ngày tôi xách vali trở về nước. Bởi vì một suy nghĩ, chỉ có trở về mới có thể khiến tôi bớt đau lòng hơn. Mẹ Johny không nhận lời chào tạm biệt của tôi, bà nói từ nay về sau sẽ không bao giờ muốn gặp lại nữa.

- Được rồi, khi trở về em hãy quên hết tất cả đi!
- Nếu nói quên được là có thể quên được ngay, thì tốt biết mấy!

Chan mỉm cười, cậu tiến lại gần nơi tôi đang đứng, cho đến khi chỉ còn cách một bước chân thì dừng lại, khẽ vỗ vỗ lên vai tôi như khi chúng tôi vẫn còn hạnh phúc ở bên nhau. 

- Tạm biệt thế này thôi à?
- Ừ, sợ nếu đưa em ra sân bay, sẽ không kìm được mà kéo em trở lại lắm. 

Bước từng bước trên con đường ra phía đường lớn, tôi có cảm giác mọi thứ như mới ngày hôm qua. Ngày tôi mới đặt chân đến đây, vât lộn thời gian để thích ứng với một nơi hoàn toàn xa lạ. Những con người mà tôi gặp, những nơi mà tôi đến, chắc chắn một ngày nào đó tôi sẽ quên dần đi. Thế nhưng chắc chắn sẽ có một điều không thể thay đổi, đó chính là ký ức tuổi trẻ của tôi đã gắn bó mật thiết với nơi này. Dù là đau thương hay hạnh phúc, dù là bất hạnh hay may mắn, nhưng tôi vẫn sẽ cẩn thận giữ lại từng chút từng chút một, cho đến cuối đời.

- Này! Em hãy hứa là sẽ đợi anh đi! Chỉ cần em hứa là sẽ đợi, anh nhất định sẽ đến tìm em!

Khi tôi quay người lại, bóng Chan đổ dài xuống mặt đường, ánh nắng vàng ruộm khiến cậu ấy càng đẹp trai hơn so với lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau. Tôi thấy cậu ấy đang mỉm cười chờ đợi, và tôi cũng bắt đầu mỉm cười.

- Em hứa! Tạm biệt!

Tôi nhẹ nhàng nói lời cuối cùng rồi vẫy tay với Chan trước khi lên taxi, không rõ là cậu ấy có nghe thấy không, chỉ thấy cậu ấy chạy đuổi theo chiếc xe chở tôi đang rời bánh, hét to câu cuối cùng trước khi tôi không còn nghe thấy bất cứ câu gì nữa.

- Anh hứa đấy, nhất định anh sẽ tìm em!

Tôi bật khóc, dù cho Chan có thể đến đất nước của tôi và tìm kiếm tôi hay không, dù cậu ấy có không đến vì bất cứ lý do gì bởi điều này quá khó khăn. Chúng tôi chỉ là hai người ở hai vị trí địa lý xa xôi, tình cờ gặp nhau, tình cờ yêu nhau. Cùng với dòng chảy mãnh liệt của cuộc đời, tha thiết yêu đương hết mình. Thế nhưng hiện thực vẫn là hiện thực, tuổi trẻ vẫn khốc liệt như thế, chúng tôi vẫn phải chia tay.

- Tạm biệt, Park Chan Yeol!

Tôi thầm thì, xé một mảnh giấy nhỏ viết vội vài dòng rồi vo tròn lại ném ra ngoài cửa sổ, như thể ném lại chút kỷ niệm cuối cùng ở nơi này, với người con trai đầu tiên mà tôi yêu bằng cả tâm hồn.

- Mối tình đầu của em, Chan. Thực ra em cực kỳ hy vọng anh sẽ tìm được em!

Nhưng kể cả cậu ấy có không đi tìm tôi được, tôi vẫn sẽ yêu cậu ấy, vẫn sẽ nhớ đến cậu ấy, cho đến khi nào tôi có thể bình tâm đối diện với tình cảm của mình, bình tâm coi đó là một giấc mơ đẹp tôi tình cờ gặp gỡ.

Chuyến bay ngày hôm ấy gặp một sự cố nhỏ, vài giây mất tín hiệu với đất liền và hơi rung lắc. Tôi đã có một suy nghĩ, lẽ nào mình sẽ ở lại mãi mãi ở vùng trời này. Thực ra điều này không hẳn là không tốt. Thế nhưng cuối cùng tôi vẫn bình an.

Và tôi, trong quãng thời gian vừa qua đã phải liên tục nói lời chia ly, tạm biệt người này, hội ngộ với người kia, quả thực là một quãng thời gian giáp ranh giữa hạnh phúc và đau thương, trở về nhà mới thấy, hóa ra cũng chỉ tìm kiếm chốn đặt chân nghỉ ngơi sau tất cả mọi chuyện. 

Gia đình chính là một từ thần kỳ như thế…

(Hết)
Source : kenh14[dot]vn
Read more…