An đứng chòng chành trong căn phòng tối, vệt đèn đường nhợt nhạt hắt vào ngăn tủ treo bật cánh. Tùng ngồi chiếc giường phía đối diện, dương cặp mắt nguội lạnh nhìn cô. Anh cười cười, nụ cười tự giễu, Tùng đã nói với An những điều không tưởng, tình yêu đẹp như mộng của cả hai, bao nhiêu hứa hẹn, cuối cùng vẫn thua hiện thực. An giật tung chiếc váy cưới đã kì công đặt riêng thiết kế được treo trong ngăn tủ, cô như gào lên:
- Tùng, anh cút đi, cút ngay khỏi đây. Đừng bao giờ để tôi thấy bộ mặt trơ trẽn của cả hai người.
Tùng bước ra theo những đồ vật An quăng quật về phía cửa. Trèo lên chiếc xe đạp tay ngang rồi lao mình về phía con đường hun hút, đêm đen nuốt chửng anh. An nhìn theo bóng Tùng, rấm rứt những âm thanh uất nghẹn trong cổ họng.
An rời khỏi Việt Nam, ngay lập tức nhưng không phải đến Paris mà là Venice. Lẽ ra cô không nên trở về Việt Nam. Lẽ ra cô không nên điên lên lúc nghe Tùng nói chia tay đột ngột qua điện thoại, báo rằng anh sắp kết hôn để rồi tức tốc trở về nói những lời níu kéo vô nghĩa lí. Lẽ ra cô nên dửng dưng cho tương xứng với cái cách Tùng đối xử với mối quan hệ của hai người, tàn nhẫn và nguội lạnh.
An thật không ngờ, Tùng mà cô quen ngày xưa, tình cảm, ngọt ngào sau ba năm xa cách lại trở thành một gã trai có nụ cười nửa miệng ngạo nghễ, quá điên cuồng chạy theo tham vọng, càng chẳng ngờ người đã từng rất yêu cô lại phản bội cô, ngay đến một lời xin lỗi cũng không hề có. Tùng bây giờ rõ ràng là một kẻ cơ hội. Vợ của anh là con gái chủ tịch một tập đoàn lớn, nơi Tùng đang làm việc và ngấp nghé vào cái chức giám đốc điều hành. Quan trọng hơn cô ta đang mang cái thai hơn 3 tháng - một "sự cố" có sắp đặt của Tùng. An cười khẩy lúc nghe đám bạn nói về Tùng.
Tùng ở hiện tại, rõ ràng không phải thứ cô nên tiếc rẻ, vậy mà chẳng hiểu sao nước mắt vẫn cứ nhoè nhoẹt khi đối diện với anh. Có lẽ bởi cô đã quá tin anh để rồi hiện tại, không thể nào chấp nhận một Tùng khác xưa và chẳng còn yêu cô nữa. An chợt thấy những mộng ước xưa vô nghĩa lí. Đàn ông bây giờ yêu phụ nữ quyền lực, chẳng cần biết bản chất thực sự của tình yêu đó là gì, chỉ chắc đâu có chàng trai nào muốn chạy theo An - cô gái không có gì ngoài những mộng ước, luôn sợ hãi những điều quá khốc liệt và đôi chân chỉ chực chờ muốn bay nhảy đó đây.
An gục mặt vào đống sách cao ngất trong một góc phòng đọc của thư viện giữa lòng Venice xinh đẹp. Nàng công chúa ấy - nơi mà cô từng rất yêu giờ đây cũng chẳng thể xóa được những hoang mang ngang ngổn. Đầu óc cô nặng trĩu vì đã khóc suốt chuyến bay dài. Bỗng nghe một giọng nam nhỏ nhẹ:
- Are you ok?
Lại anh chàng nhiều chuyện nào đây, An cau mày, vẫn không ngẩng lên mà đưa tay xua tứ phía:
- Leave me alone!
Chàng trai lắc đầu, vừa quay ra vừa lẩm nhẩm:
- Làm gì mà ghê vậy.
Giữa lúc chấp chới nhất nơi đất khách quê người bỗng nghe một tiếng quê hương dù là chẳng quen, chẳng biết vẫn cứ như vớ được cái phao cứu sống tâm trạng mình. An bật dậy ngay, vội đưa tay kéo cái bóng dáng mặc chiếc len màu ghi bên ngoài sơ mi trắng mà gọi như sợ mất:
- Này, đợi chút coi.
Chúng tôi bắt chuyện với nhau dễ dàng như thế. Cô gái có mái tóc nhuộm sắc nâu đỏ đã khiến tôi nhầm tưởng là một cô nàng ngoại quốc. An rất bướng, đó là ấn tượng đầu tiên của tôi về An. Cô ấy đang khủng hoảng nhưng tuyệt nhiên không để người ta thấy được mình thất bại.
Vào buổi chiều An níu tay tôi sau thái độ chẳng mấy lịch sự trước đó trong phòng đọc thư viện, tôi biết cô gái ấy sẽ còn đeo đẳng tâm trí mình nhiều hơn nữa.
Tôi không biết rõ vì sao An lại có thái độ kì lạ vậy. Tôi hỏi, An trả lời nhấm nhẳng:
- Bồ đá! Rồi cười khẩy chua xót. Tôi cố hỏi sâu hơn nữa, An giơ nắm đấm trước mặt:
- Hoặc im lặng rồi ngồi yên đây, hoặc phắn đi chỗ khác. Chị không thừa thời gian để trả lời chú.
- Này, nhiêu tuổi vậy mà đòi làm chị?
An nguýt dài còn tôi cười khoái trá. Cô nhóc này, đúng thật rất thú vị. Tôi không nhớ chính xác đã ngồi cạnh An bao lâu trong buổi chiều đó giữa lòng Venice bảng lảng sương khói. Người lái đò là một chàng thanh niên người Ý chỉ chừng 19 tuổi cứ thế dẫn chúng tôi len qua những kênh rạch chằng chịt và xanh ngắt, cất giọng cho một điệu hò nào đó tôi không rõ tên nhưng nghe rất yên bình.
Trên bờ, từng dãy nhà theo kiến trúc kiểu cổ phần nhiều đã phủ rêu, ban công nhà nào nhà nấy đều rượi màu xanh mát, những bóng dáng dập dìu đi lại trên đường phố cũng như thi vị hơn sau lớp sương mỏng của Venice mùa này. Thành phố của những cặp tình nhân khiến chúng tôi - hai kẻ đơn độc như lạc loài để rồi vô tình bắt gặp, kẻ nói, người không nhưng chung quy lại, tôi và An đáng thương như nhau.
Tôi đến Venice tìm cảm hứng cho bộ ảnh mình sẽ dùng trưng bày trong lễ tốt nghiệp. Tôi theo học chuyên ngành nhiếp ảnh của một trường nghệ thuật không mấy danh tiếng ở Paris, để thỏa đam mê và cũng muốn nhịp sống bận rộn, mới lạ nơi đất khách giúp mình nguôi ngoai quá khứ, chẳng ngờ một nửa cô đơn vẫn hoàn cô đơn, tôi vẫn không thể cười như trước.
Dương với tôi là bạn thanh mai trúc mã. Chúng tôi yêu nhau, một lẽ rất thường tình, một mối tình bình lặng và êm đẹp, dự định về ngôi nhà hạnh phúc, sẽ có mấy đứa con, con trai tên gì, con gái tên gì đều đã được hoạch định từ rất lâu, tưởng như sắp với tay tới rồi, vậy mà...
Năm hai đại học, đùng một cái, Dương lên xe hoa với một người đàn ông đáng tuổi cha chú, bụng bia, râu xồm, cái thai đã được hơn ba tháng tuổi. Tôi chết lặng ngày nhận cái tin ấy, không thể tin nổi vào tai mình. Dương của tôi - cô gái thánh thiện mà tôi yêu với một tình yêu đến mức ngưỡng vọng đó sao?
Ngay lập tức, tôi thôi học chuyên ngành kinh doanh mà gia đình vẫn luôn mong muốn và mặc những lời van nài của mẹ, tôi gom hết vốn liếng có được từ những kế hoạch kinh doanh của mình, một mình sang Pháp để trốn chạy sự thật đau lòng. Tôi chọn nhiếp ảnh, phần vì sở thích bấy lâu nay, phần vì muốn mình bận rộn với thứ gì đó để nguôi ngoai nỗi buồn. Dần dà cũng có chỗ đứng riêng trong câu lạc bộ, tôi nhận những hợp đồng chụp ảnh ngoại cảnh cho nhiều du học sinh yêu thích thời trang, số tiền thu được không nhiều, chỉ đủ chi phí để tôi đi thêm vài nơi tìm cảm hứng cho những bộ ảnh mới. Rượt đuổi mãi, thấm thoắt cũng bốn năm qua đi, vết thương lành miệng nhưng nỗi hoang hoải không thể nào vơi bớt. Cuối cùng cũng sắp phải trở về, tôi biết, dù ở đâu thì cũng như nhau cả thôi. Tôi chẳng còn lí do gì để tiếp tục ở lại Paris hoa lệ nữa. Về, về thôi khi đôi chân mệt mỏi và những xúc cảm trống rỗng. Tôi... thèm yêu!
An như là hiện thân của những khao khát đó. Từ nụ cười, từ ánh mắt đều rực lên một nét gì mãnh liệt. Lần đầu tiên nhìn An, tôi tự nhiên thấy trong mình một niềm mong mỏi. Tôi muốn chạy nữa, chạy mãi nhưng cùng nắm tay một cô gái nữa, là An - một cô gái khá "ngang ngược" - tôi dễ dàng nhận ra khi tiếp xúc với An và song hành, An biết che giấu những thương tổn của mình. Buổi chiều đó, khi níu tay tôi trong thư viện, nước mắt An chưa kịp khô còn vương trên rèm mi rủ bóng nhưng chỉ một lát sau, khi cùng An xuôi những con kênh xanh ngắt, An như biến thành một con người khác hơn. Hoặc An chưa đủ sẵn sàng để chia sẻ với tôi, hoặc cô gái ấy, luôn mạnh mẽ một cách đáng thương, tôi đoán vậy.
Ngày thứ 25 ở Venice, trời đẹp, nắng rót mật trên những cây cầu lớn nhỏ bao khắp thành phố, nước sông như sóng sánh hơn một bậc, An vẫn lang thang vài điểm đến thú vị quanh thành phố, nghĩ về Tùng với cái ý nghĩ thất vọng tột cùng, dù cô vốn là người dễ chấp nhận và cũng...dễ đổi thay. Một lần là đủ, thêm một giọt nước mắt cho Tùng cũng là không xứng đáng, An tự nhủ lòng như vậy.
Gần một tháng nghỉ phép, gần một tháng ở Venice, gần một tháng hôm nào cũng gặp lại chàng trai đó một cách ngẫu hứng và bất chợt, nghĩ ra Venice nhỏ bé thật, cứ như thể hai người có hẹn từ rất lâu.
Quảng trường San Marco một chiều lộng gió, những con chim bồ câu gật gù, thong thả nhặt thức ăn vương trên nền đất, tôi đang tập trung để có được góc máy ưng ý nhất nhưng ngón tay đột nhiên bấm nốt chụp một cách vô thức. Tôi hơi cau mày, hạ máy xuống để xem lại bức hình, đẹp bất ngờ, chính tôi - một kẻ khắt khe vô cùng phải thốt lên điều đó. Mảng trời lọt vào bức hình như được tiếp thêm nguồn sinh khí mới, chiếc váy phớt xanh và nụ cười rạng rỡ của cô gái trong ảnh bên những chú chim bồ câu dường như đã hoàn thành nhiệm vụ rất tốt. Tôi cười thích chí, không ngờ với kết quả mình thu được nhưng chợt nhận ra nụ cười đó quen quen, là An, tôi sực nhận ra và ngước mắt lên tìm, An không còn ở đó nữa. Tôi ngẩn người, sao An nhanh vậy. Chợt một bàn tay vỗ vỗ vào vai:
- Hải, trả tiền làm người mẫu đây!
Tôi nhận ra An ngay, chất giọng bay bay, mỏng nhẹ nhưng kiên quyết, tôi cười, chuyển sang một đề nghị nghiêm túc:
- Cuối tuần tôi ra vùng ngoại ô chụp ảnh, An không ngại làm người mẫu chứ?
An cười đáp lại tôi, vẻ mặt hơi nghĩ ngợi rồi quay nhẹ bước, tôi nối gót ngay, quên đề nghị của mình và bắt đầu trò chuyện.
An đã khác nhiều từ hôm đầu tiên gặp nhau, tính ra cũng gần một tháng. Chúng tôi thân thiết nhanh, xa rời cái thái độ ngang ngược của lần gặp đầu tiên gặp mặt, An của những ngày sau tôi gặp dường như trầm lặng hơn nhưng hay cười, ít nói. Bỏ ngoài mái tóc nhuộm nâu pha vài chỗ đỏ quạch có vẻ bướng bỉnh, An bên cạnh tôi bây giờ là một cô gái dịu dàng đích thị. Tôi thích cái hôm An mặc áo dài màu thiên thanh, giúp tôi vài bức hình trên quảng trường lộng gió. An cũng mê nhiếp ảnh, thích hóa thân mình trong nhiều hoàn cảnh khác nhau.
Chiều hôm đó, góc Quảng trường San Marco như rực sáng vì nụ cười An, nét muộn phiền vài ngày trước tự nhiên tan biến, đôi mắt nheo cười dù đôi phần mệt mỏi. Nhờ An, tôi thấy lại một Hà Nội rất quen, 4 năm rồi chứ chẳng ít, tôi khát thèm một bóng hình, một nụ cười như thế. Đêm đó về, tôi nhớ giọng An rủ rỉ những nỗi niềm cất giấu, còn những bí mật tôi đã chôn cho riêng mình, cuối cùng cũng có người biết nó, là An. Tôi cười nhủ, mình đã tìm được cô gái ấy, nhất định sẽ không buông, có thể tình cảm hơi vội vàng nhưng tôi chắc nó không là ngộ nhận, thấy trong tim mình cả một miền thương nhớ nhưng tôi chỉ ấn gửi một cái tin ngắn ngủi: "Hôm nay, em đẹp lắm!" rồi chìm vào mơn man giấc ngủ.
Áo dài màu thiên thanh, An mở tủ đồ, những ngón tay khe khẽ trượt trên vạt áo, khe khẽ ngân nga, khe khẽ mỉm cười. Cô đang nghĩ về Hải, những ý nghĩ trìu mến và hay đến bất chợt, một chàng trai ấm áp, đó là điều đầu tiên để An nhận xét về anh. Quen nhau chẳng lâu, không có căn cứ gì để mà tin tưởng về sự dài lâu trong mối quan hệ, ấy vậy mà tìm đến nhau với những câu chuyện cứ như thể là chỗ dựa vững vàng. Cũng đến lạ, nhưng An quen và thường thích những sự lạ như thế.
Cần gì so đo hơn thiệt, hôm nay vui, hôm nay lòng mình an yên, thì hãy cứ biết hôm nay đã, thế là đủ rồi. Cô gái này, luôn luôn nồng nhiệt như thế, vì một tâm hồn quá dạt dào xúc cảm nên cô đơn quá lâu là một điều không tưởng. Vậy mà An tự ném mình trong mối quan hệ với Tùng một cách không thương tiếc dù mù mờ nhận ra, nó đã dần nhạt nhẽo, ơ hờ từ rất lâu. Phải chi, người nói lời cay đắng không phải Tùng, mà là An, giá mà cô nhạy bén hơn chút nữa, nhưng thôi, chuyện gì qua cũng đã qua rồi, An muốn hiện tại của mình xuất phát điểm chỉ có mình mà thôi và nếu là một ai khác nữa, người đó nhất định phải trọn vẹn là của cô.
An nheo cười với chính mình trong tấm gương sáng bóng, tin nhắn của Hải vừa kịp đến:
- Đi chụp ảnh tiếp chứ?
- Ừm, đợi một chút!
Trang phục thay xong, không chụp ảnh, trời mưa. Tôi kéo tay An vào một quán cafe gần điểm chụp, gọi 2 cappuccino, An rất thích loại này. Quen nhau chưa đầy hai tháng nhưng tôi thấy mình hiểu An như kẻ gắn bó từ lâu . Dù An là một cô gái cực kì khó nắm bắt, tôi vẫn nhận ra mình có mặt bên cạnh An rất kịp thời những khi cần kíp. Có lần An hỏi tôi:
- Hẹn hò bao lâu thì đủ?
Tôi hơi ngạc nhiên trước câu hỏi dường như không chủ đích ấy nhưng nhanh chóng đáp lại:
- Sai rồi, không phải là hẹn hò bao lâu mà là rung động bao lâu, nhiều hay ít.
An cười rồi khe khẽ gật đầu:
- Ừ, phải là rung động bao lâu. Nhưng bao lâu thì rung động đủ lớn?
- Cái đó... cũng phải thử mới biết được.
- Vậy... chúng ta thử hẹn hò đi!
Tôi ngạc nhiên thực sự khi không hề nhận ra một chút đùa cợt nào trong giọng nói hay ánh mắt của An, chỉ vì nó hơi vội vàng chứ không vì lí do nào khác. Vậy nhưng chưa để tôi kịp len tiếng, An đã phì cười, có lẽ bởi vẻ mặt ngây ngô lúc đó của tôi:
- Tôi đùa đấy!
Sau nụ cười như có như không ấy, An rảo bước về phía quầy thanh toán, tôi thử níu tay An:
- Là thật, có được không?
An vẫn cười, nụ cười quen thuộc nhưng không hề trả lời câu hỏi của tôi, xem chừng nó nhẹ bẫng và thoảng tan trong làn sương mỏng.
Ngày thứ 52 ở Venice...
An sắp phải trở về Việt Nam, một lần nữa chiêm nghiệm rằng mỗi chuyến đi luôn là một liều thuốc quý cho vết thương lòng, để bôi xóa, để khám phá lại mình chứ không phải để trốn chạy hiện thực, An rõ hơn ai hết, có lẽ là nhờ có Hải.
Buổi chiều mưa hôm ấy, lời đề nghị hẹn hò với Hải, hoàn toàn không phải lời nói đùa như An bộc bạch cùng anh. Đêm hôm trước, cô đã suy nghĩ rất lâu về những gì muốn nói với Hải. Tính ra hai người không còn quá nhiều thời gian. Biết đâu đấy sau khi leo lên chiếc máy bay ở sân bay quốc tế Marco Polo, Hải sẽ biến mất khỏi đời cô như chưa hề xuất hiện, nhanh chóng, gọn nhẹ không vết tích, bất chấp những kỉ niệm để lại, bất chấp cả cái nắm tay chiều mưa hôm ấy.
Hải sẽ trở về với thế giới của riêng anh và những con người trong thế giới ấy. Người như An, mãi mãi chẳng thể là thế giới của riêng ai và có lẽ không bao giờ coi ai đó là thế giới riêng của mình. Nét phóng khoáng trong tính cách ấy, bản chất ưa tự do ấy dường như luôn bộc lộ trong những điều nhỏ nhất, nhưng dù sao cô vẫn muốn thử, cho dù thua, đau thêm chút nữa thì đã sao...
An quay ra bàn trang điểm, tô thêm chút son nước vào bờ môi hơi cong lên, vừa bướng bỉnh nhưng kiều diễm vô cùng, nước hoa hương lilac dìu dịu, lần đầu tiên An muốn mình dịu dàng đến vậy. Chiếc áo khoác màu xanh phớt vừa được cào khuy cổ thì tin nhắn của Hải cũng đến: "7h anh đi rồi!"
Venice về đêm cũng đẹp lạ lùng, khởi hành từ nhà ga Venice-Mestre để đến sân bay tiễn Hải đi Pháp, An ngắm Venice chạy vút qua ô cửa của toa tàu, Hải ngồi cạnh cô, cũng trầm ngâm không nói. Lẽ ra chia tay nhau từ nhà ga, không hiểu lẽ gì cuối cùng An lại lên tàu, đòi tiễn Hải ra tận sân bay mới chịu quay trở lại. Vì có lẽ, An sẽ chẳng gặp lại anh nữa.
Hải không nói với An về những dự định của mình, An chỉ biết anh không quay lại Venice nữa, sau khi dự lễ tốt nghiệp, Hải sẽ đi, bất kì nơi nào trên dải đất hình chữ S đang đón đợi, An cũng vậy thôi, cô không muốn tiếp tục cố bon chen để ở lại nơi đất khách nhưng có duyên gặp mặt mà chưa chắc nợ, đâu ai dám chắc sẽ gặp lại nhau. Hải bảo An ngốc, lúc ấy đường về một mình càng xa hơn nữa, có lẽ An sẽ buồn hay nhung nhớ đến phát khóc lên, Hải không nói điều này, lẽ dĩ nhiên nhưng anh cảm nhận được một sự gì chùng chình lưu luyến trong giọng nói An lúc anh quay lưng lại phía cô. Những yêu thương không lời vẫn cứ đau đau làm lòng người khôn nguôi nhung nhớ...
Sân bay quốc tế Marco Polo...
Hải kéo chiếc vali rồi đứng dậy khỏi hàng ghế chờ lạnh lẽo, An vẫn im lặng từ đầu, hàng mi dày rủ bóng dưới vệt đèn sáng choang, bờ môi mấp máy định nói điều gì đó, những lời thông báo bằng tiếng Anh được nhắc lại liên tiếp, Hải sắp phải vào trong làm thủ tục, anh nhìn kĩ gương mặt An hơi cúi xuống rồi cười ranh mãnh:
- 15 phút, cơ hội cuối cùng cho em. Nào, Anh nghe đây!
An ngước mắt nhìn Hải, hàng mi chực chờ chớp xuống là nước mắt sẽ lăn dài, cô nhắm mắt:
- Mình... mình hẹn hò đi anh!
Hải cười một hơi dài ấm áp, thong thả lôi từ trong cặp ra hai chiếc vé máy bay, lịch trình Venice - Hà Nội rồi chìa ra trước mặt An:
- Em sẽ đợi anh quay lại chứ?
An ôm chầm lấy Hải, nước mắt rớt đầy trên gò má, giọng cô nhỏ hơn:
- Em sẽ đợi! Hẹn gặp anh ở Venice. Đừng để em đợi lâu quá đấy!
Hải cười mãn nguyện, vỗ nhẹ vào lưng An như dỗ dành. Tiếng thông báo vang lên, anh còn lưu luyến mãi mới quay bước vào trong. Tối ấy, có người nhìn mãi theo chiếc máy bay đi Paris cất cánh từ Marco Polo, nhoẻn một nụ cười ấm áp giữa đêm Venice giá lạnh.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét