Em cứ tự lẩm nhẩm hỏi mình một câu, mà đáng lý ra nên dành để hỏi anh. Bởi em muốn nghe câu trả lời từ anh, chính anh, và tận sâu thẳm trong tim anh thứ tình cảm anh dành cho em, chứ không phải là những lời bao biện hay mơ viễn hằng ngày em vẫn tự trả lời mình.
"Anh sẽ yêu em chứ?"
Nhưng tất nhiên, em không đủ nhiều can đảm. Hay nói cách khác, em sợ đối diện với câu trả lời mà mình sẽ đón nhận được.
Chắc là anh không biết, lúc anh nói không yêu em là lúc anh vô tình và tàn nhẫn đến độ nào. Cũng chắc là anh không biết, khi ấy tim em nát vụn, rồi từng mảnh vỡ cứ tự nhiên cứa vào tay em bật máu, khiến em bật khóc.
Em giữ sự im lặng cho chuyện tình cảm chúng mình, giống như cố giữ lấy sự tôn nghiêm mà em đang có. Vốn dĩ, vì yêu anh, sự tôn nghiêm ấy nghiêng ngả vài phần. Em chấp nhận, hoàn toàn chấp nhận để có thể yêu và được yêu. Em không tính toán, không so đo, không nói về thiệt hơn gì cả. Chỉ cần biết, em yêu anh, vậy thôi!
Nhưng rồi em lại là người đón nhận về những nỗi đau, thi thoảng chúng vẫn kéo về hành hạ tâm trí kẻ đang yêu - là em, lúc nửa đêm. Bởi vì em cũng chỉ là một đứa con gái yếu lòng, luôn luôn trở nên yếu lòng trước người mà mình thương. Cho nên dù em cố tỏ ra mạnh mẽ, cố tỏ ra mình vẫn ổn, thì tất cả cũng chỉ tự tạo một lớp hoàn hảo khác trưng ra giữa cuộc sống này mà thôi.
Anh có biết, nhớ một người không thuộc về mình là nỗi nhớ tội nghiệp đến nhường nào không?
Anh có biết, yêu một người không yêu mình là thứ tình yêu đau khổ và dằn vặt đến nhường nào không?
... Mà, em quên mất. Anh tất nhiên không biết. Anh không biết, bởi vì anh không yêu em!
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét