Cả cuộc đời này, anh hứa, anh sẽ không quên em..
*Đây là câu chuyện bên lề của "Có thứ hạnh phúc gọi là buông tay". Chuyện về một người bác sĩ, có khả năng cứu giúp người khác, nhưng lại không thể cứu giúp chính mình. Anh dạy một cô gái can đảm sống, dạy cách đối diện với nỗi đau chia ly, nhưng chính mình lại trốn chạy nỗi đau ấy…*
Tùng đẩy cửa bước vào nhà. Lại một ngày dài. Kể từ ngày quyết định theo Ngoại khoa bảy năm trước, anh biết, anh sẽ phải một mình chống chọi và trải qua nhiều thứ. Từ tuổi trẻ, từ tình yêu, anh gạt sang một bên để đi theo lí tưởng của mình. Trở thành một người bác sĩ tốt. Giống như ông ngoại. Nhưng, dù vậy, trong những ngày lạnh thế này, anh không thể tránh khỏi cảm giác cô đơn, đến cô độc. Như một con thuyền đang lênh đênh trên biển, dù biết rất rõ đích đến của mình. Đời người rất ngắn ngủi, nhưng trong cái lạnh đến cắt da cắt thịt của mùa đông Hà Nội, khi vừa phóng xe từ bệnh viện về nhà sau ca trực lúc 3h sáng, Tùng không khỏi cười khổ. Lạnh lẽo quá…
Bật sáng đèn, Tùng giật mình vì thấy một bóng áo trắng đang ngủ gục trên sofa. Ngạc nhiên một hồi, anh mỉm cười rồi tiến tới sofa, lấy tấm chăn phủ lên người đang say ngủ, rồi bước nhẹ lên phòng thay quần áo. “Đúng là không đâu bằng nhà” – Tùng cảm thán. Anh là mẫu người đàn ông của gia đình. Đối với anh, chẳng gì quan trọng bằng tình thân. Ngày trước khi còn học trường Y, những thời gian hiếm hoi không phải học hay trực, anh đều như bay trở về nhà để ăn cơm với bố mẹ. Còn bây giờ, khi đã ở riêng, anh vẫn vô thức mà duy trì thói quen đó. Dù về nhà là đối diện với cái tủ lạnh trống trơn, hay phòng khách lạnh lẽo vì thiếu hơi người, anh vẫn cảm thấy thỏa mãn. Vì có thế nào, đây vẫn là nhà của anh, vẫn là nơi cho anh cảm giác an toàn nhất.
Xuống bếp, anh lẳng lặng nhét hết đống thức ăn còn thừa hôm qua vào lò vi sóng, dự định ăn qua loa rồi ngủ. Hôm nay, phòng cấp cứu thiếu người, anh giúp họ cấp cứu một trường hợp tự tử. Vừa cắt cổ tay, vừa uống thuốc ngủ. Một cô gái rất trẻ. Khi được đưa đến, cả người cô lạnh ngắt, da mặt trắng bệch không có nổi một tia máu, trên khóe mắt vẫn đọng lại vài giọt nước. Tùng cảm thấy thật không nói nổi, ngu ngốc hết sức. Liếc qua hồ sơ, cô gái tên Hạnh…
Đang chìm trong suy nghĩ, anh không để ý đến tiếng bước chân vào phòng bếp. Một vòng tay nhỏ nhắn ôm lấy anh từ đằng sau:
- Anh về khi nào? Sao không gọi em dậy?
- Vừa về thôi, em ngủ tiếp đi. Tại sao lại ngủ dưới đất hả? Anh dặn bao nhiêu lần rồi?
- Dưới đất có thảm dày, vẫn ấm mà. Anh xem này, em có làm sao đâu. Đợi anh về đến ngủ quên, thế mà còn bị mắng.
- Anh mắng em lúc nào?
- Thôi được rồi, đừng ăn mấy thứ này. Nuốt sao nổi? Để em nấu cho.
Đó là Thủy. Là bệnh nhân đầu tiên của Tùng, ngay khi vừa ra trường. Đến nay cũng ngót nghét vài năm rồi. Có lẽ bởi là người đầu tiên, nên Tùng dành rất nhiều thời gian để quan tâm và chăm sóc cho cô. Cô là một đứa trẻ mồ côi, ở với bà nội. Bà của cô đã mất sau khi cô biết tin mình bị bệnh một thời gian. Lúc ấy, dường như cả thế giới của Thủy đều sụp đổ. Không gia đình, không người thân, không họ hàng, không ai có thể bám víu. Đúng lúc ấy, cô gặp anh, chàng bác sĩ trẻ tuổi vừa tốt nghiệp với hàng tá những dự định và lí tưởng với nghề. Như một bản năng, họ tựa vào nhau, không nhiều, nhưng đủ để sưởi ấm cho cả hai…
Mối quan hệ của họ, từ lâu đã không đơn thuần là bác sĩ điều trị - bệnh nhân nữa. Nhưng, nếu nói là yêu, thì cũng không hẳn. Là một cái gì đó rất thân thuộc, thậm chí, không thể không có. Nếu một trong hai người chỉ biến mất vài ngày, chắc chắn người kia sẽ lo lắng đến cuống cuồng. Những lời nói quan tâm, những cử chỉ yêu thương, những hành động thân mật, họ đều không ngại mà thể hiện ra với nhau, để cho người ngoài nhìn thấy. Nhưng, trong họ, đều rất rõ ràng rằng, nếu phải đặt tên cho mối quan hệ này là “ yêu”, thì đây là chuyện không thể.
Thủy thỉnh thoảng vẫn hay chạy sang nhà Tùng lúc rảnh rỗi. Nhà của một chàng trai độc thân, nhưng không như cô vẫn tưởng. Gọn gàng, ngăn nắp, đâu ra đó, thậm chí còn có phần sạch sẽ hơn cả căn hộ của cô. Thế nhưng, cô vẫn vui vẻ dọn dẹp nhà cửa giúp anh, nấu nướng để căn bếp không phủ bụi, rồi nằm dặt dẹo cả ngày trên sofa xem tivi chờ anh về. Cuộc sống như vậy làm cô thấy rất thỏa mãn. Ban đầu, Tùng nhăn mày nhăn mặt khó chịu khi thấy cô ngồi co ro trước cửa nhà. Nhưng khi thấy cô mắt ngấn nước, mặt tái đi vì lạnh, mà phụng phịu rằng: “Em ở nhà một mình, rất lạnh”, thì chẳng nói chẳng rằng, Tùng đưa chìa khóa sơ cua cho cô, nghiêm túc nói: “Muốn sang thì sang, nhớ giữ chìa khóa cẩn thận mà vào nhà, đừng để nhiễm lạnh, biết chưa?”. Rồi hai người im lặng nhìn nhau cười….
Có Thủy, cuộc sống của Tùng không nhàm chán đến độ nhạt nhẽo nữa, mà đa sắc rực rỡ đến khó tin. Ngày nào đi làm về, anh cũng chờ mong cô có sang không, có được nhìn thấy nụ cười tít mắt của cô không, có được nhìn cái cau mày giận dỗi: “Em là osin không công của anh đúng không?” của cô, có được ngồi ăn cơm với cô mà yên lặng nhìn cô gắp hết những thứ không ăn được sang bát mình… Đôi khi, Tùng cảm thấy, đó chính là hạnh phúc. Một thứ hạnh phúc mà anh luôn khao khát và hướng đến trong cuộc sống gia đình. Thủy sẽ là cô vợ nhỏ, ngày ngày líu ríu bên tai anh, bám lấy anh mè nheo nhõng nhẽo, ôm lấy anh khi mệt mỏi vì công việc, và luôn dõi theo lắng nghe ủng hộ anh dù bất cứ chuyện gì xảy ra.
Thế nhưng, anh và cô, mãi mãi chẳng thể bên nhau. Bởi lẽ, thời gian của cô không còn nhiều nữa. Thủy bị ung thư máu. Giai đoạn cuối rồi. Nhiều nhất cũng chẳng thể qua nổi mùa đông năm nay. Tùng vẫn tự cười cợt chính mình, trách móc chính mình, khi chẳng thể làm gì giúp cô. Anh thấy bản thân thật vô dụng, khi ngày ngày chỉ biết nhận lấy những thứ mà cô đem đến cho anh, trong khi không biết phải làm thế nào để cứu cô, thậm chí giúp cô hết đau đớn. Phải, Thủy chưa từng tỏ ra đau đớn trước mặt anh. Dù là một cái nhăn mày cũng không. Cô luôn xuất hiện trước mặt anh bằng vẻ ngoài tươi tắn nhất, rạng rỡ nhất. Ai nếu không để ý kĩ, chắc sẽ chẳng biết cô bị bệnh, thậm chí sắp chết. Kể cả Tùng, nếu không phải là bác sĩ của cô, anh có lẽ cũng bị cô lừa. Mỗi khi ôm cô, anh lại cảm thấy lòng nhói lên đau đớn. Cô càng ngày càng gầy, bờ vai nhỏ, vòng eo thon, anh có siết chặt tay đến mấy cũng vẫn rộng. Chỉ khi cô ngủ, ấn đường nhăn tít lại, cả thân thể co quắp ôm lấy mình, gương mặt tỏa ra nét bi thương, anh mới biết, cô đau đớn đến thế nào. Nhìn cô, anh chỉ ước mình quen biết cô sớm hơn, được ở cạnh cô nhiều hơn, chịu giúp cô những cơn đau hết lần này đến lần khác. Quan trọng nhất, Tùng chỉ muốn hét lên phẫn nộ “Sao em phải tỏ ra cứng cỏi như vậy? Nhìn em như thế, anh rất đau lòng, đau lòng không thể chịu được!”
…
Mẹ Tùng hẹn gặp anh vào một chiều chủ nhật hiếm hoi anh được nghỉ ở nhà. Tùng khá bất ngờ, bởi từ lúc dọn ra ở riêng, mẹ thường chỉ gọi điện hỏi thăm chứ rất ít khi qua nhà anh, thậm chí còn “hẹn trước”. Đặt tách trà nóng mời mẹ, anh cười cười mở chuyện. Mỗi lần cười, anh chẳng giống chàng trai đã hai tám tuổi, đặc biệt là khi đứng trước mẹ, anh chỉ giống một cậu bé đang làm nũng:
- Mẹ nhớ con à?
- Ừ, mẹ không sang thì con định không về nhà chứ gì?
- Hì hì, thế hôm nay mẹ gặp con có chuyện gì? Chắc chắn không phải là rảnh rỗi nhớ con trai nên mới sang đúng không?
- Tùng này…
- Dạ?
- Con định duy trì quan hệ với Thủy đến bao giờ? Mẹ biết, nó là cô gái tốt. Nhưng, hai đứa… Mẹ không cần phải nói thẳng ra đúng không? Mẹ biết thế này là không đúng, nhưng mẹ muốn con dừng lại, và tìm cho mình một con đường khác. Không thể cứ mãi thế này, rồi con cũng phải gặp gỡ, yêu đương, lập gia đình với một người khác, con hiểu ý mẹ không?
- Mẹ…
- Con không thể yêu nó. Thời gian qua, con đã đủ trách nhiệm, đủ tận tâm rồi.
- Con không yêu cô ấy, chưa từng. Mẹ không cần lo đâu. Con mong rằng mẹ đừng bao giờ nhắc lại chuyện này nữa, dù sao, cô ấy cũng không thể qua khỏi quá đông này….
Tùng không hề biết rằng, ngoài cửa nhà, có một cô gái, mắt nhạt nhòa nước, đã đứng lắng nghe tất cả câu chuyện. Trên tay cô ấy vẫn cầm túi đồ ăn dự định sẽ nấu cho anh, trong đầu cô ấy vẫn đang tưởng tượng cảnh bắt anh rửa chén đĩa, rồi ôm cô cùng xem TV… Bịch… Rơi xuống đất, không chỉ là túi thức ăn, mà còn là trái tim cô, hi vọng của cô, hạnh phúc của cô… Tất cả như cùng lúc rơi xuống đất mà cô không cách nào nhặt lên. Chỉ bởi, đó là hiện thực. Cái hiện thực khốc liệt, tàn nhẫn mà dù cô có tìm cách trốn tránh cỡ nào cũng phải đối diện. Phải rồi, đằng nào cô cũng phải xa anh, cũng chẳng thể bên anh, vậy nên, sớm hay muộn, đâu có khác gì? Hãy cứ lẳng lặng biến mất, biết đâu anh sẽ đỡ đau đớn? À không, anh sẽ không thế đâu. Vì anh không yêu cô, chưa từng yêu cô. Thủy cười nhạt, lầm lũi bước qua đường, bỏ mặc đằng sau là màn mưa đông lạnh lẽo giăng khắp lối. Lạnh đến thê lương…
Một tuần rồi Thủy không hề xuất hiện, Tùng lo lắng muốn phát điên. Điện thoại tắt máy, nhà khóa cửa, anh không biết phải tìm cô ở đâu. Vì anh biết, ngoài nhà cô, và nhà anh, cô chẳng còn chỗ nào để đi. Chiều ấy khi đi ra ngoài, nhìn thấy túi đồ ăn rơi trước cửa nhà, anh chột dạ. Là Thủy? Cô nghe thấy rồi? Nghe được bao nhiêu rồi? Anh phải giải thích thế nào đây? Anh, có phải đã làm tổn thương cô rồi không? Anh nói thế cũng chỉ để mẹ an lòng, còn anh, có yêu cô hay không, chính anh là người biết rõ nhất, và anh nghĩ rằng cô cũng hiểu. Cô sẽ không hiểu lầm, nghĩ linh tinh chứ? Tùng trong lòng như có lửa đốt, cả ngày không yên, làm việc chẳng thể tập trung. Cuối cùng, anh nhờ người trực hộ, rồi đi lang thang tìm cô. Tất cả những nơi cô và anh từng đến, đều không có. Tùng tức giận trở về nhà. Bước vào phòng, đã thấy một thân ảnh quen thuộc. Là Thủy.
Tùng không kiềm chế nổi cảm xúc mà đi như bay đến chỗ cô, siết chặt cô vào lòng, đến phát đau. Anh ôm cô giống như để phát tiết hết những lo lắng, thậm chí, là lo sợ, trong những ngày qua. Thủy cười, khẽ vòng tay ôm lại anh, hai người cứ như vậy, bất kể thời gian, bất kể không gian, bất chấp tất cả… Chỉ đơn giản là, bên nhau.
Biển mùa đông gió lồng lộng. Trước sóng biển vẫn nhịp nhàng vỗ bờ là hình ảnh một đôi nam nữ ngồi giữa bãi cát vắng tanh. Giữa họ có một sự gắn kết đặc biệt, dù trời có lạnh thế nào, dù gió có mạnh thế nào, vẫn gợi sự ấm áp đến khó tả. Tùng cởi áo khoác mặc vào cho Thủy, để đầu cô tựa vào vai anh, rồi vòng tay ôm lấy cô.
- Anh này?
- Ừ?
- Anh là bác sĩ đúng không?
- Ừ
- Bác sĩ, em cần anh. Nhưng, em cũng yêu anh. Yêu anh nhiều đến mức không gì có thể so sánh được. Vậy nên, bác sĩ à, hứa với em, anh nhất định phải sống tiếp thật vui vẻ. Đời người dài ngắn, vốn không phải lấy việc hạnh phúc hay không để đo lường. Chúng ta không thể cùng nhau đến lúc răng long đầu bạc, nhưng không có nghĩa những gì mà chúng ta đã có là không vĩnh hằng. Anh lương thiện như thế, chính trực như thế, cuộc sống của anh vẫn còn rất dài, anh còn có thể giúp đỡ được rất nhiều rất nhiều người, chữa trị cho rất nhiều người, giống như ngày trước anh đã từng cứu giúp em vậy. Chúc anh hạnh phúc. Nhất định, anh phải hạnh phúc. Biết không?...
Bất cứ khi nào anh nghĩ đến em, hãy tin rằng em cũng đang nhớ anh. Anh phải nhớ rằng, dù em có hành động lạnh nhạt hay tỏ vẻ không quan tâm thế nào, em luôn nhớ anh. Kể cả khi ngay lúc này đây, em đang nói chuyện với anh, thì, em cũng vẫn nhớ anh. Anh đừng chịu đựng một mình nữa nhé, anh đừng khép lòng mà dày vò mình bởi nỗi cô đơn nữa nhé. Anh đừng bỏ bữa nữa, phải ăn uống đầy đủ, cũng đừng thức khuya quá. Dù có chuyện gì xảy ra cũng phải nghĩ cho bản thân mình trước. Nếu không, em sẽ rất lo lắng, cũng rất đau lòng. Em muốn nói, muốn nói nhiều điều lắm. Cả đời này, em sẽ luôn dõi theo ủng hộ anh. Không có em, anh vẫn phải thật hạnh phúc, được không?
Thủy ra đi vào một ngày cuối đông. Khí trời ảm đạm, giống như sự ảm đạm trống rỗng đến vô hồn trong lòng Tùng. Anh xót thương cô, nên không thể làm theo tâm nguyện của cô, sau khi cô chết mà hiến thân xác cho y học được. Tùng đứng trước bia mộ còn xanh ấy, thật lâu, thật lâu, đến khi ánh tà dần buông xuống, anh mới lưu luyến rời đi. Chỉ để lại một mảnh giấy: “Cả cuộc đời này, anh hứa, anh sẽ không quên em…”
19h, sân bay Nội Bài
Tùng quyết định bay sang Pháp tu nghiệp ba năm. Nói là anh muốn trốn tránh mảnh đất đau thương này cũng được, nói là anh muốn dành thời gian để vết thương từ khi Thủy ra đi lành lại cũng chẳng sao. Bởi vì, là lí do nào, cũng là tốt cho anh. Bố mẹ cũng không phản đối. Anh từng nghĩ mình sẽ không thể rời xa Hà Nội, nhưng hóa ra, giờ anh mới rõ, yêu một thành phố, là bởi thành phố đó có ai. Người đi rồi, anh chẳng còn lí do ở lại. Nhưng, nhất định anh sẽ quay về.
Ngồi yên vị trên ghế, từng giai điệu “Mùa đông” của Đinh Mạnh Ninh vang lên, anh dự định chợp mắt một lúc. Nhưng lại thấy có người gọi dậy. Trước mặt Tùng là một mẩu giấy cô tiếp viên đưa cho. Tùng cảm thấy hơi kì quái. Mở giấy ra, chỉ có vài chữ ngắn gọn: “Chào anh, bác sĩ”.
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét