Đêm muộn với dòng tin nhắn anh gửi trên tay, một tin nhắn chúc ngủ ngon vu vơ thôi mà sao em chẳng thể thản nhiên như mọi ngày. Anh… có còn là người yêu của em đâu!
Tiếng gọi “người yêu cũ” trong tim em sao mà nhói đau đến thế! Anh đã đi rồi, đi thật rồi, chẳng màn lưu luyến chút tình xưa, chẳng đoái hoài những ái ân ngày trước. Anh đi lạnh lùng và nhanh đến sợ. Đau thật đau cho những gì mình đã có. Ngày ấy, em đã khóc chẳng thành tiếng.
Mình đã ngăn nắp chia tay nhau, trở về hoàn toàn là hai con người xa lạ có duyên nhưng không phận. Dù khó khăn nhưng em vẫn kiên cường để sống, quên một người có gì là khó khăn, “người” từng “yêu” nhưng đã “cũ” rồi thì biết làm sao đây? Vậy mà đêm nay anh lại nhắn một dòng tin thân thuộc, chẳng khác mấy ngày còn yêu thương, nhưng lại quá đỗi xa vời với vị trí hiện tại của chúng ta. Anh cần gì ở một người anh đã nhẫn tâm bỏ lại?
Chấp nhận sự chia ly đã là một điều khó khăn, nhưng để hồi phục sau những vết thương lòng lại là một hành trình dài cần rất nhiều kiên trì và dũng cảm. Em đã làm được, gần như suôn sẻ, nếu anh không đôi lần quay trở lại nhắc nhớ chuyện đã qua.
Khoảnh khắc anh đi, em nhận được chỉ là sự tàn nhẫn từ người mình từng yêu hơn tất cả. Để rồi em phải một thân gồng mình đứng dậy và bước tiếp với trái tim vỡ vụn. Anh biến mất, vui vẻ với khoảng trời không em. Đến mỗi khi em bắt đầu cảm nhận được hạnh phúc đang đợi mình ở rất gần thì anh lại xuất hiện, xáo trộn đi mọi thứ.
Hành trình đến hạnh phúc mới đã ở trước mắt rồi, quá trình hồi phục cũng sắp hoàn thành rồi. Anh lại để em nhìn thấy anh, lại để em nhớ lại những điều không nên nhớ, để em cảm thấy cảm xúc của mình vẫn chưa thể ổn định. Như thế sẽ vui lắm sao anh?
Anh chẳng về, lại không đi hẳn, cứ dùng dằng mãi thì được gì ngoài khơi lại nỗi đau từ em đây?
Nỗi đau sống dậy trong em này thì có giúp gì cho hạnh phúc của anh ở hiện tại không?
Em mệt rồi, cũng sợ những thứ cũ kỹ bám chặt mãi hiện tại lắm rồi!
Xin anh, nếu đã đi, hãy đi xa em một chút. Hãy mặc em đi, có được không?
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét