Khi còn trẻ, ta thường nghĩ bản thân mình có rất nhiều thời gian.
Rằng nếu lần này thất bại, chúng ta sẽ sửa lại vào lần kế tiếp.
Rằng nếu lần này không gặp may, ta sẽ tiếp tục thử thêm vận may một lần nữa.
Và, hết lần này đến lần khác, ta suy nghĩ như vậy. Dần dần, ta không thật sự biết quý trọng những khoảng thời gian quý giá mà ta sở hữu. Ta trở nên dễ dãi với chính bản thân mình, cho phép mình cuốn trôi đi theo thời gian và “Tôi sẽ làm lại mọi thứ nếu có thể”. Ta lầy lội, ngập ngụa trong vũng bùn khó khăn không lối thoát. Và rồi, ta bỏ lỡ nhiều cơ hội mà đáng lẽ đã phải thuộc về ta trước đó.
“Don’t miss what you don’t want to miss” - “Đừng bỏ lỡ những thứ mà bạn luôn trông chờ”. Tôi nhớ câu slogan này đã được tung ra vào những giây cuối cùng của một mẩu quảng cáo của nước ngoài. Ngắn gọn, súc tích nhưng lại neo đậu nhiều suy nghĩ trong đầu người xem. Thực tế, thời gian vốn dĩ chẳng chờ đợi ai, một khi đã đi qua rồi thì chẳng thể nào quay trở lại. Đôi khi, bạn biết rõ nhưng lại không tin vào điều đó. Bạn không chấp nhận rằng thời gian là hữu hạn, là tuổi trẻ sẽ tàn lụi, là vẻ đẹp sẽ héo úa, là tình yêu sẽ chết đi khi những năm tháng vội vã đi qua…
Những bước chân chập chững tập đi, những lần ngã xe đạp trầy trụa đầu gối, hay những lần nằm trong vòng tay mẹ và nghe thấy tiếng vỗ về “Rồi con sẽ làm được thôi”, liệu tất cả những khoảnh khắc ấy có thể quay trở lại được hay không? Nếu như là có, thì người ta đã không cảm thấy mắt cay xè khi bất chợt một ngày nhìn thấy những tấm ảnh xưa cũ nơi góc nhà…
Một ánh mắt, một nụ cười, một cái nắm tay, một nụ hôn vụng về lúc mới biết yêu liệu có thể được “tua” lại như cuốn phim trên màn ảnh mà thường xem được hay không? Bởi vì là không, nên người ta vẫn thường thấy bồi hồi mỗi khi nhớ lại mối tình đầu của mình…
Liệu những bữa cơm sum họp gia đình, những nụ cười trên môi thắt chặt, hay những bữa tiệc sinh nhật với nến, hoa, và âm nhạc có thể “mặc định” xảy ra từng ngày, từng tháng, hay từng năm? Bởi vì nếu điều đó là có, thì những giọt nước mắt muộn màng khi nhìn vào di ảnh người thân quen đã không tồn tại…
Dòng đời vội vã, nhiều khi nghiệt ngã, đừng bỏ qua nhau nếu như không muốn rời xa.
Đừng để thời gian qua đi mà không lấy lại được gì. Đôi khi vấn đề không phải là quá khứ hay tương lai, mà là “có” hay “không”, là sẽ mãi có được hay là không bao giờ sở hữu. Học cách quý trọng những thứ mình đang có và cố gắng nắm bắt những giá trị của thời gian, thì ít nhất, bạn sẽ không phải nuối tiếc bất kì điều gì. Vì trong cuộc sống, có những cơ hội không bao giờ đến lần thứ hai…
Thời gian hữu hạn, vô vàn nỗi lo, nhưng đừng vì thế mà bỏ ngỏ…
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét