Em gặp một người-giống-y-hệt-người-yêu-cũ. Cái cảm giác chạm mắt thấy thân quen lạ lùng, rồi thì chạm lại cả một vùng ký ức từng nhòe ướt, rất lạ lùng. Em chỉ nghĩ, nếu đó là người yêu cũ, chắc em không đủ can đảm để mỉm cười như người ta vẫn truyền tai nhau nói thế. Em chắc sẽ quay đi, rồi chẳng hiểu mình sai ở đâu, vì sao lại phải né tránh...
Nhưng có một thứ duyên phận, anh biết không, có một thứ duyên phận gọi là người-dưng. Người-dưng sau khi yêu nhau, không còn bất cứ duyên nợ nào, sẽ không còn vãng lai tới cuộc đời chúng ta một lần nào nữa. Em tin!
Sống cùng một thành phố, dưới cùng một bầu trời, chưa bao giờ em vô tình gặp lại người-yêu-cũ. Là người ta né tránh quá tài, hay là tại vì đã hết duyên nợ thật rồi, anh nhỉ?
Khi nhớ về người yêu cũ, em không thấy đau lòng như hồi mới chia tay. Em đã không còn khóc. Em đã không còn bấu víu vào kỷ niệm nguyên sơ để tiếc nuối điều gì đó trôi xa. Em chỉ đơn thuần mỉm cười, hoặc tạm lãng quên. Em coi những ngày tháng đó là những ngày nằm lại ở một trang vở cũ, cuộc đời em mỗi ngày lại viết thêm một trang vở mới. Em, cứ đi thôi!
Khi nhớ về người yêu cũ, em không hờn trách vì sao anh ấy lại chia tay. Hoặc vì sao anh ấy đã không giữ em ở lại. Bởi con người ta, trong duyên phần hạnh ngộ của cuộc đời mình, mỗi một ai đó đến hay đi đều có hạn định thời gian. Ngày em và anh ấy chia tay hẳn là ngày mà mọi chuyện nên dừng lại ở đó. Kéo dài ra thêm liệu có tốt, cho anh ấy, cho em?
Em nhận ra mình đã thảnh thơi hơn khi nói về chuyện cũ, nhắc nhớ về người đã cũ. Cũng là vì em trân trọng và nâng niu những thứ đã từng tốt đẹp đối với em. Anh ấy thương yêu em, từng quan tâm lo lắng cho em, cũng từng là một khoảng thời bình yên nhất. Em thừa nhận, em vẫn nghĩ rằng em và anh ấy đã yêu hết lòng mình, thành thật hết lòng mình với tình yêu này. Cho nên, sau khi chia tay đớn đau cũng không hẳn là ít ỏi. Nhưng may thay, em và anh ấy cũng đã quên được rồi…
Người yêu cũ là một điều gì đó chôn chặt trong trái tim mỗi người. Cảm xúc đầu tiên khi nghĩ về họ là thứ cảm xúc co cụm nỗi nhớ, đóng gói chặt kỷ niệm xưa. Như thể, như thể sợ, một ngày nào đó nỗi nhớ lại tràn về mà tất thảy tháng ngày từng gói ghém bung ra hết. Có như vậy, người ta mới tránh né nhau phải không anh?
Em bây giờ, thà tin vào duyên phận, hơn là tin vào sự lựa chọn nghiệt ngã hằn những đớn đau ấy. Em muốn tin rằng, người yêu cũ và em là những đường thẳng song song trong cuộc hành trình cuộc đời riêng của mình. Sẽ không có “chẳng may” gặp lại, cũng không có “vô tình” vướng phải nhau…
Comments[ 0 ]
Đăng nhận xét